Tông Trạch vừa nói tới Yến Vân này có ba cái nhiều, biểu hiện vô cùng hưng phấn. Ông ta làm quan lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên trị lý một vùng đất màu mỡ như vậy, thương nông đều tương đối phát triển, so với trước đây ông ta ở biên giới Nam Thùy, quả thực chính là thiên đường và địa ngục.
Triệu Tinh Yến nghe thấy thế lại hiếu kỳ, nghi ngờ nói: - Tông bá bá, chuyện người ít đất nhiều này, há chẳng phải có thể xuất hiện tình trạng đất không có người trồng cấy sao? Lương thực này ở đâu ra mà nhiều thế?
Tông Trạch còn chưa kịp lên tiếng, Lý Kỳ đã chỉ về phía trước, nói: - Nguyên nhân chính là ở họ.
Triệu Tinh Yến nhìn chăm chú, thấy trên cánh đồng có rất nhiều phụ nữ, thậm chí còn có không ít thiếu nữ. Những người phụ nữ này vén tay áo lên, liếc nhìn người đàn ông đi cùng dường như không có sự khác biệt nào cả.
Tông Trạch gật đầu nói: - Chục năm nay, người ở vùng Yến Vân này đều sợ bị đánh, mà cũng sợ bị nghèo. Hiện giờ triều đình đã cấp đủ đất cho họ rồi, họ còn không làm việc mà sống? Hiện giờ Yến Vân là toàn dân đều làm nông, toàn dân là lính, toàn dân là thương, cho nên ở Yến Vân không những có tam nhiều, mà còn có tam đều.
- Toàn dân là lính?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tông Trạch.
Tông Trạch giải thích:
- Đây cũng là điều không còn cách nào khác. Người dân quá ít, đất đai quá nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295996/chuong-1703-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.