Những võ tướng này nghe xong mà thấm mồ hôi lạnh. Lý Kỳ rõ ràng chính là đang cảnh cáo họ. Nhiều khi tĩnh cực tư động lại không phải là chuyện tốt.
Tông Trạch trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt lộ rõ vẻ hổ thẹn nói: - Lời của Xu Mật Sứ có lý, về điểm này lão phu vẫn thật sự không nghĩ tới. Ông ta hiện giờ đang nghĩ chỉ là trị lý tốt Yến Sơn phủ, đề phòng quân Kim tập kích, nào còn nghĩ được xa như vậy chứ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không ở vị trí thì không bàn chính sự, đây cũng là điều khó trách Tông Tri phủ được.
Tông Trạch thở dài một cái, nói:
- Nhưng hiện tượng này từ xưa đã có rồi, cũng giống như Tam cương ngũ kinh, đều đã sắp trở thành một truyền thống, rất khó ngăn chặn tuyệt đối.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Chuyện này ta cũng hiểu, nhưng chí ít chúng ta cũng phải nỗ lực, tham quan không chỉ hại dân, mà còn uy hiếp trực tiếp tới xã tắc quốc gia. Đây cũng là vì sao hoàng thương lại hận tham quan tới tận xương tủy.
Tông Trạch liền hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ có diệu pháp gì có thể ngăn chặn hiện tượng này?
- Diệu pháp thì thật ra chưa nói tới, chỉ là có chút phương pháp mà thôi. Trước tiên, nhất định phải phân tích quân chính và chính vụ của khu Yến Sơn, quân đội không thể can dự vào quản lý địa phương. Về phương diện này, vẫn là Tri phủ lớn nhất, nhưng.
Lý Kỳ nói tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295997/chuong-1703-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.