Trần Đông đột nhiên đứng ra nói:
- Hay cho câu sách trong cả thiên hạ, nếu không còn người đọc nữa, thì cùng đốt sách có gì khác nhau đâu? Kinh tế sử đại tài, Trần Đông xin thụ giáo.
Nói xong, y lại nói với Triệu Giai:
- Hoàng thượng, vi thần tán thành với lời nói của Kinh tế sử, giáo và trị phải chạy song song với nhau chứ không phải là hợp hai thành một, mỗi loại học vấn đều có tác dụng của nó, người trong thiên hạ đọc sách trong thiên hạ, về phần đọc sách gì thì đó là lựa chọn của người đọc sách, triều đình chỉ cần tuyển dụng người tài là được, chỉ có như thế mới không để cho xuất hiện hiện tượng thiếu thốn nhân tài nữa.
Y chính là loại người điển hình chỉ xử lý công việc chứ không xét đến con người, chuyện gì đúng, y sẽ đứng ở một bên đấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao y có thể đứng ở đây được.
Chậc chậc, hiện tại mọi người đều thông minh hết rồi, người này so người kia nói còn lưu loát, nói nửa ngày, đều không có cơ hội cho ta phát huy, cũng thế, vậy để ta nói câu kết luận đi.
Lý Kỳ cười nói:
- Lúc trước Lý viện trưởng nói một câu vô cùng đúng, thịnh thế cầu trị, loạn thế cầu cường, mà thế cục hiện nay là trong nước hưng thịnh, bên ngoài loạn, có câu là không có tâm hại người nhưng cũng không thể không có tâm đề phòng người ta. Ta không khinh người, nhưng không có nghĩa là người sẽ không bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295918/chuong-1652-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.