Thủ đoạn của Lý Kỳ thì thật sự có nhiều lắm, hắn nếu dám nói như vậy, thì khẳng định vô cùng nắm chắc Hồ Nghĩa sẽ không trả lời được, nếu là như thế, chẳng phải Hồ Nghĩa sẽ biểu hiện ra sự bất lực của mình trước mặt Hoàng thượng sao, đây chính là tối kỵ của người làm thần tử đấy, ngươi không thể để cho Hoàng đế nhìn thấy chỗ yếu kém của ngươi được, nếu không thì phải lo lắng cho tiền đồ của chính ngươi đi, dù sao Hoàng đế cũng chỉ là một con người mà thôi, y hơn phân nửa cũng là dùng ý kiến chủ quan để phán đoán.
Hồ Nghĩa này nhưng là người thân tín của Tần Cối, Tần Cối đương nhiên sẽ không để cho Lý Kỳ thực hiện được, vì thế y còn lôi cả Trịnh Dật ra nữa.
Trịnh Dật rất là vô tội nằm cũng bị trúng đạn rồi, thật bất đắc dĩ nha!
Mẹ kiếp! Muốn đấu với ta, ngươi còn kém xa lắm. Lý Kỳ thấy Tần Cối đứng ra, cũng chỉ dừng lại một chút thôi, rồi lại tiếp tục nói:
- Ngay cả Hộ bộ Thượng thư đều không chắc sẽ trả lời được, huống chi là người khác nữa ư? Bởi vậy có thể thấy được, việc gì cũng phải tấn công vào chuyên nghiệp, hiện tượng Kinh tế sử nói ra đích xác có tồn tại, Thương vụ cục chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn để tuyển nhận người, nhưng mà Thương vụ cục lại có liên quan đến tân pháp, liên quan đến nguồn thu nhập tài chính chủ yếu nhất của Đại Tống ta, một ngành trọng yếu đến thế còn xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295917/chuong-1652-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.