Chỉ lát sau, Khuông, Lôi hai người đã quét sạch trơn đồ ăn thức uống trên bàn.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Đủ không? Không đủ thì gọi thêm.
Lời vừa thốt ra, hắn liền tự thấy có chút bất ổn, đây là quân doanh, làm như chẳng khác gì quán ăn, ta quả không hổ là người có thế lực trong giới ẩm thực.
- Đủ rồi.
Khuông Lôi nói:
- Muốn chém muốn giết gì tùy ngươi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu ta muốn giết các ngươi, thì đã không mời các ngươi tới đây, những đồ ăn thức uống này tuy chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng mấy vạn đại quân ta ở đây lúc này, mỗi hạt gạo đều vô cùng quý giá, ta cũng không thể lãng phí bữa cơm này cho hai người được.
Khuông Lôi lại nói:
- Ta đã nói rồi, muốn chúng ta đầu hàng nhà ngươi, tuyệt đối không thể, ngươi đừng lãng phí công sức nữa.
Ngưu Cao bực mình nói:
- Các ngươi thật chẳng biết hành xử, Xu Mật Sứ đối đãi các ngươi rượu tốt thức ăn ngon. Dùng lễ nghĩa tiếp đãi, các ngươi lại nhiều lần ăn nói lỗ mãng, có tin ta dùng một đao chém chết các ngươi không.
Lý Kỳ dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn, nói:
- Ngưu Cao, ngồi xuống.
- Xu Mật Sứ.
- Ngồi xuống.
Ngưu Cao bất mãn không phúc, nhưng vẫn đành ngồi xuống.
Lý Kỳ lại hướng về phía Khuông Lôi, cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, ta đích thực là muốn chiêu hàng các người. Dù biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295708/chuong-1517-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.