- Vì sao?
- Không được.
Lý Kỳ, Lưu Vân Hi đồng thời lên tiếng nói.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hai người lại đưa mắt nhìn nhau.
Quái Cửu Lang trong mắt mang cười, đầu tiên là nhìn về phía Lưu Vân Hi, ngoài miệng lại thở dài: - Thập Nương, người này cũng là con mang đến đấy, hơn nữa vi sư vốn cũng không muốn xuất thủ cứu giúp, là các người đau khổ bức bách, hiện tại vi sư đáp ứng các con, cũng đem phương pháp giải cứu nói cho các người, nhưng phương diện này chỉ có hai người chúng ta có thể tìm được giải dược kia, cho nên hai người chúng ta nhất định phải có một người đi, con sẽ không để cho vi sư phải đi tới cái chỗ rừng già đó để mạo hiểm chứ.
Lời này tuy là nói với Lưu Vân Hi, nhưng kỳ thật là giải đáp câu hỏi "Vì sao" kia của Lý Kỳ.
Lão nói rất có đạo lý, phương diện này liền chỉ có lão và Lưu Vân Hi là nhận biết được cây Kiến huyết phong hầu kia, nếu như có thể tìm được cây Kiến huyết phong hầu, như vậy có thể tìm hiểu được nguồn gốc tìm được giải dược, có bọn họ ở đó, có thể ít đi rất nhiều đường vòng, phải biết rằng Triệu Tinh Yến chỉ có thể sống được bảy ngày nữa thôi, cho nên lão và Lưu Vân Hi tất phải có một người đi.
Lưu Vân Hi vội nói:
- Sư phụ, con cũng không phải là ý này, việc này là con gây ra đấy, con cũng không dám để cho sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295646/chuong-1480-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.