Doãn thị không khỏi nhìn về phía Quái Cửu Lang, Quái Cửu Lang nhẹ nhàng gật đầu, làm cho bà đừng lo.
Lý Kỳ nói: - Ngươi đi cùng với Lý thúc, nếu ai dám khi dễ ngươi, Lý thúc lập tức kêu trăm tám mươi người đi đánh gãy răng gã.
Thẩm Văn nghe vậy liền vui tươi hớn hở nói: - Lý thúc, ngươi lợi hại như vậy sao?
- Không sợ nói cho ngươi biết, thủ hạ Lý thúc chính là hơn mười vạn binh.
- Oa ---!
Thẩm Văn trừng to mắt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ vừa cười nói: - Những thứ đó thì không nói nữa, nam nhân chúng ta phải khiêm tốn một chút, trước đó không phải ngươi nói học y vô dụng ấy ư, hiện tại tỷ tỷ trong phòng kia đã nguy ở sớm tối rồi, Lý thúc hy vọng ngươi có thể giúp ta, cùng ta còn có sư tỷ ngươi nữa cùng đi ra ngoài tìm thuốc giải. Ngươi có nguyện ý giúp Lý thúc việc này hay không?
- Đương nhiên ---.
Thẩm Văn tuổi trẻ khí thịnh, nhưng lời này vừa nói ra, liền đột ngột dừng lại, một đôi con ngươi đen bóng nhìn về phía Quái Cửu Lang.
Quái Cửu Lang hiền lành cười nói: - Nếu như con muốn đi, hãy cùng sư tỷ của con đi thôi.
Thẩm Văn mừng rỡ, vội hỏi: - Vậy --- vậy --- con muốn giúp Lý thúc việc này.
- Cha nó.
Sắc mặt Doãn thị hiện lên một tia lo lắng, bao nhiêu năm như vậy, Thẩm Văn nhưng chưa bao giờ rời khỏi bên người bà.
Quái Cửu Lang cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295647/chuong-1480-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.