Lý Kỳ nhún vai nói:
- Túy Tiên Cư chúng ta dự tính rút toàn bộ khỏi Giang Nam, tiền thua lỗ coi như làm từ thiện đi.
- Cái gì?
Mọi người đều cả kinh thất sắc.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Không chỉ như thế, ta còn dự tính đến năm nay hiệp ước kết thúc, thu hẹp kinh doanh toàn diện, thương mại xuất khẩu cũng đình chỉ toàn bộ. Giữ lại ba phần đất cho Túy Tiên Cư sống qua ngày, từ nay thế sự không can hệ gì đến ta.Mọi người tuyệt đối không ngờ được, bọn họ tới đây lại nghe được những lời này.
Dương Phàm ngu ngơ một lát, bỗng nhiên đứng bật dậy nói:
- Lý sư phó, ngài không thể làm như vậy, nếu ngài cứ thế rút lui, bọn ta phải làm sao bây giờ chứ?
- Đung vây, ngài không thể bỏ mặc chúng ta không quan tâm nha.
Lý Kỳ bỗng nhiên cười ha ha, thay đổi sắc mặt, hừ nói:
- Ta không thể làm như vậy? Ta phải làm như vậy đấy.
Dương Phàm chưa bao giờ thấy Lý Kỳ luôn luôn khéo léo lại nói chuyện bằng giọng điệu này, nhất thời ngây ra như phỗng.Lý Kỳ đứng dậy, cười lạnh nói:
- Không phải Lý Kỳ ta khoác lác, nếu Lý Kỳ ta không làm quan, một lòng kiếm tiền, ta đã kiếm được hơn hiện tại rất nhiều. Cứ nói về đổ trường Hồng gia đi, bản thân ta có thể tự làm, chẳng qua muộn hơn một chút thôi. Còn Đoạn Trù Trang của Chu gia nữa, ta cũng có thể làm. Lẽ nào Lý Kỳ ta bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294799/chuong-924-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.