- Lý sư phó, ngài thật thoải mái nhỉ, phủi mông phạch phạch bỏ đi
- Dương công tử, đầu tiên ta muốn nói rõ, ta không phải phủi mông phạch phạch bỏ đi, ta bị người ta đạp mông lăn ra đó.
- Cho dù là vậy, ngài cũng không thể vứt bỏ bọn ta nha!
- Đúng vậy, trong tay chúng ta còn nhiều kế hoạch muốn triều đình phối hợp đấy, lần này ngài đi, toàn bộ kế hoạch này bị đình chỉ, chúng ta đã tổn thất lớn đó.
- Bên Giang Nam đồng tiền khan hiếm, một chút cũng không dịu đi, không giống như lúc trước ngài nói với bọn ta, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tiền mà chúng ta ném tới đó, đều như đá chìm đáy biển rồi.- Còn nữa bên Tây Bắc, trước mắt rốt cuộc là dự định xử lý thế nào vậy, ta đều thanh toán một phần trươc rôi, nếu triều đình và Tây Hạ không đàm phán xong, vậy ta xong đời rồi.
- Đừng nói Giang Nam, Tây Bắc, bây giờ Đông Kinh cũng loạn cả lên rồi, tăng thuế ruộng hôm nay chỉ còn trên danh nghĩa, khu công nghiệp và khu nông nghiệp ngài nói cũng không biết ở nơi nào, Lý sư phó, ngài cũng không thể mặc kệ không quan tâm nha.
- Oa ha ha, các vị, Lý Kỳ bây giờ cái gì cũng không phải, muốn quản cũng không quản được nha.
- Hửm?- Ha ha, ta chỉ tùy tiện nói chút thôi, các vị nói, các vị nói.
...
Lý Kỳ dẫn nhóm thương nhân lớn này vừa vào đến hậu viện, người còn chưa ngồi xuống, đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294798/chuong-924-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.