Vương Trọng Lăng buồn bực đáp:
- Hiện tại y quyền nghiên vua và dân, ngoại trừ Hoàng thượng ra, ai cũng không dám động vào y.
Lý Kỳ gật đầu:
- Đó, chỉ cần thúc được Hoàng thượng coi trọng, vậy thì y còn dám cáo buộc thúc nữa sao?
- Đạo lý kia ta biết, chính là…
Vương Trọng Lăng nói tới một nửa, hai mắt hiện lên tinh mang, híp mắt, cười ha hả nói:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi còn nợ ta một món bảo bối.
Thấy vậy lão hàng này còn chưa tức giận tới choáng váng đầu óc.
Lý Kỳ cười cười:
- Vương thúc thúc, chúng ta nói chuyện lâu trong phòng của Hồng Nô, có phải có chút không ổn? Nếu không chúng ta tới tiền viện, cháu sẽ cho chú xem bảo bối kia.
- Vậy còn dài dòng làm gì nữa, mau đi thôi.
Vương Trọng Lăng nói xong, liền nắm chặt tay Lý Kỳ, vội vàng đi ra ngoài.
Tiền viện.
Vương Trọng Lăng cầm một cái vợt làm bằng gỗ, chỉ thấy đầu vợt được làm bằng những sợi tơ xen kẽ nhau, hình dáng rất kỳ lạ. Tay kia thì cầm một quả cầu làm bằng lông ngỗng. Ông ta nhìn trái, ngó phải, cũng không nhìn ra hai thứ này dùng để làm gì, liền hiếu kỳ hỏi:
- Hiền chất, đây là bảo bối mà ngươi nói?
- Vương thúc thúc, cái đó gọi là cầu lông, là cháu mới phát minh ra.
Lý Kỳ cười ha hả.
- Cầu lông?
Vương Trọng Lăng cau mày hỏi:
- Vậy cầu lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294013/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.