Lý Kỳ thấy không khí có chút xấu hổ, cười ha hả, nâng chén trà lên nói: 
- Triệu cô nương có ơn cứu mạng tại hạ. Tại hạ sẽ khắc trong tâm khảm. Trước mời cô nương một ly tỏ vẻ kính trọng. Mời. 
Nói xong, một hơi uống hết chén trà. 
- Ta có ơn cứu mạng ngươi khi nào? 
Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi. Nàng chỉ nhớ mình có ơn tha mạng cho Lý Kỳ, chứ không có ơn cứu mạng. 
Lý Kỳ cười đáp: 
- Nếu ngày ấy Triệu cô nương giao tại hạ cho quan phủ, thì tại hạ sao có thể sống tới hiện tại? 
- Nguyên lai là việc này. 
Triệu Tĩnh gật đầu, lại nói: 
- Tuy nhiên, vẫn câu nói kia, nếu lần sau 
Nàng còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã xen ngang: 
- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần sau. 
Trong lòng lại bồi thêm một câu, muốn nói cũng sẽ không nói trước mặt ngươi. 
- Vậy thì tốt. 
Triệu Tĩnh gật đầu, bưng chén rượu lên hớp một ngụm nhỏ. Hai mắt liền tỏa sáng. Thầm nghĩ, rượu Tuyệt Thế Vô Song này quả nhiên còn dễ uống hơn rượu Kim Lê nhiều lắm. Liền hỏi: 
- Rượu này là do ngươi nhưỡng? 
- Đương nhiên, cả nước chỉ có một nhà, già trẻ không lừa gạt. Nếu Triệu cô nương thích uống, ta sẽ sai người tặng cho cô nương một bình. Cô nương mang bình đó cho cha mẹ cô nương nếm thử. 
Lý Kỳ hùng hồn nói. Trong lòng thầm nghĩ, đợi cha mẹ ngươi nếm thử xong, nếu không chạy tới Túy Tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293835/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.