Vị Tần phu nhân này đúng là mỹ nhân tuyệt sắc. Triệu Tĩnh âm thầm cảm khái, chắp tay nói:
- Triệu Tĩnh bái kiến Tần phu nhân.
- Không dám, không dám.
Tần phu nhân vội vàng đáp lễ:
- Triệu công tử đã là bằng hữu của Lý Kỳ, thì cũng là khách quý của Túy Tiên Cư.
Phu nhân thật biết nể tình.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ giật mình:
- Phu nhân, phu nhân tới từ lúc nào?
Tần phu nhân ngượng ngùng nói:
- TaTa vừa mới tới.
Triệu Tĩnh cố nhịn cười, vụng trộm nhìn Lý Kỳ. Tài ăn nói của tiểu tử này đúng là cao. Vừa rồi đã biết Tần phu nhân ở bên ngoài, còn giả vờ như không biết.
Lý Kỳ cũng liếc nàng, nghĩ bụng, hừ, muốn hại ta? Đâu có dễ như vậy.
Tần phu nhân nhìn thần sắc của hai người, xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
- Tần phu nhân, Triệu Tĩnh quấy rầy đã lâu, cũng đến lúc cáo từ.
Triệu Tĩnh chắp tay hướng Tần phu nhân nói. Nàng biết nếu mình tiếp tục ở đây, chỉ khiến Tần phu nhân cảm thấy bất tiện. Huống hồ sắc trời đã không còn sớm.
Tần phu nhân ước gì Triệu Tĩnh đi nhanh lên, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí:
- Công tử ăn xong cơm tối lại đi.
- Đa tạ phu nhân, chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.
Triệu Tĩnh mỉm cười, lại hướng Lý Kỳ đang giả vờ ngây ngốc, nói:
- Lý huynh, bản lĩnh nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293836/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.