Hiện tại Lý Kỳ cũng rất hối hận. Lúc đó hắn mới tới Bắc Tống, sao biết nhiều cấm kỵ như vậy, đúng là tự gây nghiệt không thể sống. Liền thở dài nói:
- Không sai, chuyện này đúng là lỗi của ta. Ngươi muốn giết ta, ta sẽ không trách ngươi. Đây đều là do ta gieo gió gặt bão.
Dù trong lòng có ngàn vạn lý do mắng Tống Huy Tông là hôn quân. Nhưng đối diện với dân chúng của xã hội phong kiến này. Mặc kệ lý do gì, mắng Hoàng thượng đã là sai rồi. Cho nên hắn cũng không muốn giải thích thêm nữa. Nếu lại vì tức giận mà nói ra lời đại nghịch bất đạo gì, chỉ sợ còn liên lụy tới Tần phu nhân và đám người Ngô đại thúc.
Triệu Tĩnh cười lạnh:
- Hiện tại mới nhận lầm thì đã chậm.
- Ta biết.
Lý Kỳ gật đầu:
- Tuy nhiên, ta hy vọng trước khi ta chết, ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ?
- Chuyện gì?
- Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta giao bí phương của Thiên Hạ Vô Song và lẩu cho đông chủ của Túy Tiên Cư là Tần phu nhân.
Lông mày đen của Triệu Tĩnh khẽ nhăn:
- Rượu Thiên Hạ Vô Song kia đúng là do ngươi nhưỡng?
- Điều này không quan trọng. Ngươi chỉ cần nói ngươi nguyện ý hay không là được.
Lý Kỳ có chút không kiên nhẫn đáp.
Triệu Tĩnh thản nhiên nói:
- Cho ta một lý do ta giúp ngươi.
Lý Kỳ thở dài:
- Hiện tại vận mệnh của bốn mươi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293833/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.