- Ách
Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, gượng cười vài tiếng, nói:
- Triệu huynh có phải cố ý trêu chọc tại hạ không. Xuân Ca của tại hạ đã vào cung làm phi từ lâu rồi. Triệu huynh làm sao có thể tìm được nàng. Tuy nhiên tâm ý này của Triệu huynh, tại hạ rất là cảm kích.
Triệu Tĩnh cười lạnh nói: - Lý huynh quá khách khí rồi. Ta đương nhiên không dám đi vào hoàng cung để tìm. Tuy nhiên đúng lúc ta có một người huynh đệ làm người hầu trong hoàng cung. Cho nên ta đã nhờ y giúp ta hỏi thăm một chút.
"Không trùng hợp như vậy chứ?"
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, ngạc nhiên hỏi:
- A, chuyện đó có thật không?
- Tất nhiên là thật.
- Vậy Triệu huynh có tìm được Xuân Ca của tại hạ không? Giờ nàng thế nào?
"Người này đúng là chưa thấy quan tòa chưa đổ lệ."
Triệu Tĩnh thở dài, đáp: - Thật đáng tiếc, lúc huynh đệ của ta tìm được nàng, thì nàng đã
"Ngoài đời có người này?"
Lý Kỳ âm thầm hoài nghi, ngoài miệng lại lo lắng hỏi:
- Nàng ấy đã thế nào?
Triệu Tĩnh thở dài một tiếng, đáp:
- Đã qua đời vì bệnh tật.
Lý Kỳ biết y đang đùa giỡn mình, nhưng vẫn cả kinh lắc đầu:
- Không có khả năng, không có khả năng, ngươi lừa ta. Ta không tin, ta không tin.
Vừa nói vừa thối lui tới cửa ra vào, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng tiếc rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293832/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.