Câu nói vừa ném ra.
Cả phòng họp nhất thời chìm trong yên lặng.
Tống Sơ thích thú nhìn Quý Diệc An, thấy mày anh cau lại một chút, trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.
Sầm Hàm kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt háo thành dao nhỏ, Tống Sơ đứng khoanh tay, nhận lấy toàn bộ ánh mắt đó.
“Tống Sơ, có mười hai thôn dân đã chết, đây là một vụ án lớn.” Quý Diệc An trầm giọng, “Không phải chỗ để cô đùa.”
Tống Sơ nhìn qua: “Tôi không hay đùa.”
“Ai da, cô gái à.” Bàng cục hòa giải, “Chuyện kết hôn đối với mọi phụ nữ đều là chuyện lớn, tuy rằng chúng tôi dù liều chết cũng phải bắt sống Già Tô nhưng cũng không thể làm liên lụy đến nửa đời sau của một cô gái được đúng không?”
“Đối với cô gái khác thì là chuyện lớn nhưng đối với tôi thì không phải.” Tống Sơ bình tĩnh nhìn ông ấy, “Ở nơi như Tam Giác Vàng, kết hôn chỉ là một bàn tiệc, không cần lãnh chứng, chẳng khác nào một màn diễn.”
Quý Diệc An liếc mắt nhìn Bàng cục một cái, cảm thấy:....
Đúng là Bàng cục đã bị cô thuyết phục.
Anh đứng dậy: “Bàng cục, tôi nói chuyện với Tống Sơ một chút.”
Quý Diệc an nói xong, trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay của cô, kéo người ra khỏi phòng họp.
•••
Bước chân của anh rất nhanh, dường như là lôi Tống Sơ đi.
Cửa số cuối hành lang mở toang, gió mát thổi mái tóc dài của Tống Sơ bay ra sau,.
Cô lướt qua gió, ánh mắt nhìn người đàn ông đang nắm cổ tay cô, đầu đinh, râu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tan-tinh/214718/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.