Nhà của Quý Diệc An ở một tiểu khu khá tốt, có mười tám tâng nhà đơn giản sạch sẽ, khoảng một trăm mét vuông, một người ở là quá rộng.
Anh lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê để trước mặt Tống Sơ.
Tống Sơ liếc mắt nhìn cái tủ, sạch sẽ, bên trong có mấy đôi giày thể thao, còn có hai đôi giày quân đội bóng lưỡng, dép lê thì chẳng phân biệt được nam với nữ vì toàn là màu xám.
Trong nhà không có bức ảnh chụp gia đình nào.
Tống Sơ nghĩ là do công tác phòng chống ma túy này không nên để lộ tin tức của họ, nếu không thì cũng có khả năng bị bọn buôn ma túy trả thù.
“Căn nhà này chắc rất đắt tiền.”
Tống Sơ nhìn quanh một vòng, đồ dùng trong nhà cũng không có giá trị lắm, đa số là đồ có nhãn hiệu bình thường.
Chỉ là vị trí, tầng và cách bài trí của ngôi nhà này thuộc hàng tốt nhất trong khu vực tốt nhất trong địa phương nên cũng không rẻ.
“Ở đây không phải Bắc Kinh.” Quý Diệc An nhìn cô một cái, đóng cửa lại, “Nên giá không đắt lắm.”
“Châm chọc tôi?” Tống Sơ nhướng mày.
“Không có.”
“Tôi chỉ có một phòng ở tại Tam Giác Vàng nhưng chỉ là thuê thôi, ở Bắc Kinh thì không có.”
Quý Diệc An nhớ tới đêm đầu tiên nhìn thấy Tống Sơ, cô lấy bình rượu kia tới, giá ở thị trường tâm ba bốn ngàn, nhưng cô vẫn lấy, thật sự không giống người thiếu tiền.
Tiếp theo là vòng ngọc trên tay cô, quần áo trong tủ thoạt nhìn rất đắt tiền, ngay cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tan-tinh/214717/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.