Chương trước
Chương sau
Tống Sơ nói cho Quý Diệc An biết chuyện của thầy Cố.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Diệc An và Tống Sơ, anh sợ cảm xúc của cô lại không ổn định, gần như là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để gọi xe cứu thương.
“Thầy Cố kia sống ở Bắc Kinh hả?” Quý Diệc An hỏi.
“Không phải.” Tống Sơ cầm cái ly thủy tinh, “Tôi ở Bắc Kinh tầm mấy năm thôi, rồi lại bị đưa đi đến chỗ khác sau khi anh ta bỏ chạy.”
Quý Diệc An: “Cô sống ở Tam Giác Vàng có liên quan đến thầy Cố không?”
“Có.”
Quý Diệc An đứng dậy muốn lấy thêm chút nước ấm cho cô, nhưng khi chạm vào ly thì anh mới phát hiện cô nắm rất chặt, ngón tay trở nên trắng bệch, Quý Diệc An đánh nhẹ vào cổ tay cô một cái, cô mới giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nước.”
“À.” Lúc này Tống Sơ mới buông tay ra.
Quý Diệc An lấy cho cho cô nửa ly nước ấm.
Thấy động tác của anh, nhưng cô không tập trung vào nó: “Tôi nghi ngờ sau đó anh ta trở thành trùm buôn ma túy.”
Động tác Quý Diệc An ngừng một chút, quay đầu lại: “Ở Tam Giác Vàng?”
“Không chắc lắm nhưng mà năm năm trước ở Tam Giác Vàng xảy ra một vụ án mạng, tổng cộng có một trăm lẻ tám người chết, nhưng tất cả đều cùng một phương thức gây án, đó là...Dùng lưỡi dao cắt yết hầu và mấy một cái xương sườn.”
“....Của quý*.” Quý Diệc An đưa cái ly qua, nhịp tim đập nhanh hơn, “Cái này có chút kinh khủng, là lời đồn hay cô đã từng chứng kiến?”
(*) Cách gọi châm biếm kẻ bất tài, rông càn quái gở.
“Khi đó tôi ở nước ngoài, à, sau khi sư phụ của tôi chết ba tôi đưa tôi ra nước ngoài du học.” Tống Sơ giải thích, “Nhưng mà lúc đó tôi âm thầm nghe ngóng những chuyện liên quan, tình cờ biết được, sau đó tôi bay tới Tam Giác Vàng.”
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.người dùng
Đây là lần đầu tiên Quý Diệc An nghe cô đề cập tới người nhà nên không khỏi kinh ngạc, anh luôn nghĩ là cô chỉ có một mình.
“Ở nơi đó, không ai quan tâm đến cái chết của họ, dù sao thì vẫn thường xuyên có người bị giết nhưng thủ pháp lần đó rất đẫm máu, sau một thời gian nhưng người dân ở đó vẫn còn hoảng sợ.”
“Thi thể bị ném ở bãi tha ma, tôi lén nhìn qua, vết cắt vô cùng gọn gàng, xương sườn cũng thiếu một cây.”
Quý Diệc An thở mạnh ra, không thể tưởng tượng được cô đã trải qua cái gì, đột nhiên cổ họng nghẹn lại.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì cuối cùng tôi cũng cảm nhận được thầy Cố ở đó vì vậy tôi gạt ba tôi, định cư ở Tam Giác Vàng, vừa mới tới nên bị khi dễ không ít nhưng tính tình của tôi không tốt, chẳng thể nhịn họ, sau đó thì lập tức ra tay làm họ bị thương.”
“Dùng loại công phu đó.” Tống Sơ thở dài, “Nên bọn họ nghĩ 108 người đó là do tôi giết, lúc đầu có một vài tên buôn ma túy không tin nên đến làm phiền tôi....Sau đó thì dần dần người ở đó đều sợ tôi.”
Quý Diệc An: “Nếu thầy Cố ở chỗ đó, cô lại đường hoàng dùng công phu anh ta đã dạy cô để đả thương người mà sao không đến tìm cô?”
Tống Sơ nhẹ nhàng cười: “Đội trưởng à, anh ta chính là một tên biến thái đó, không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để tự hỏi ý nghĩ của anh ta, nói không chừng là anh ta trộm nhìn tôi ở một góc nào đó.”
Quý Diệc An cảm thấy sau lưng lạnh toát, cuộc sống của Tống Sơ bấp bênh như thế nào?
“Cô khẳng định anh ta là người Trung Quốc?”
“Nhìn mặt mũi thì đúng là thế, tiếng Trung cũng rất tốt nhưng quốc tịch có thể là không phải.”
“Trước mắt thì không có Hoa kiều trong tư liệu về trùm buôn bán ma túy mà chúng tôi nắm giữ.” Quý Diệc An nói.
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Tống Sơ ngẩng đầu lên một chút: “Ước muốn duy nhất khi còn sống của tôi là tự tay giết anh ta. Bất kể là trốn ở đâu tôi cũng phải tự tay giết anh ta.”
“Ai da, nói giết người trước mặt chú cảnh sát, bộ muốn chết hả?” Quý Diệc An bất đắc dĩ đập vài ót cô một cái, phần tử khủng bố, “Cho nên hôm đoa cô tiếp cận tôi là vì mục đích này?”
“À, chỉ đơn thuần là tôi coi trọng anh thôi.” Tống Sơ hờ hững vai một cái.
“Nói thật.” Sắc mặt Quý Diệc An không thay đổi, gõ mặt bàn.
“Được rồi.” Tống Sơ nở nụ cười, “Tôi chỉ muốn xem coi anh có phải là người có thể giúp tôi tìm được thầy Cố không, tôi sống ở đó năm năm mà chỉ biết đến một vài tên buôn ma túy và đại lý dưới tau thôi, quá chậm.”
Tống Sơ rất khó để nói ra, bản thân đang nhìn cảm xúc trong mắt của Quý Diệc An.
Cô bị bóng tối bủa vây lâu như vậy, bị vực sâu bào mòn, cắn nuốt, cô muốn leo lên để tránh nhưng lại không thể mà còn rơi xuống, bị cái lạnh lẽo chui vào xương cốt, cô rơi xuống một lần nữa tuy nhiên không một ai kéo cô lên.
Cho đến một ngày ánh sáng xuất hiện.
Chiếu xuống cả vực sâu, làm cho Tống Sơ giật mình thấy rõ tất cả hành động xấu xa của mình.
Nói coi trọng Quý Diệc An cũng là chính xác.
Anh gật đầu: “Kết hôn, cô chắc chắn không hối hận?”
Tống Sơ sững sờ, nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tin, trong nháy mắt trong lòng cô cảm nhận được một điều gì nó nhưng khó có thể nói rõ.
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
“Không hối hận.” Ngữ điệu chắc chắn.
“Ba mẹ cô đâu, không cần hỏi ý kiến họ?”
“Ly hôn, đã nhiều năm không gặp.” Tống Sơ cười rộ lên, “Hơn nữa vốn dĩ họ không biết tôi ở Tam Giác Vàng mà còn nghĩ rằng tôi đang du học ở Anh quốc đó.”
Đi đến ngõ cụt, ca sĩ nữ quán bar đấu trí so dũng khí với bọn buôn ma túy, và một nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở nước ngoài, hai cuộc sống này quả thực cách biệt một trời một vực.
Quý Diệc An nghẹn một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, rồi sau đó bước ra khỏi phòng.
Đẩy cửa ra, Quý Diệc An tuyên bố với người bên ngoài.
“Tiếp tục nhiệm vụ nằm vùng, đại đội khởi hành đến Tam Giác Vàng, cử hành hôn lễ!”
•••
Thông tin của Tống Sơ được nhập vào hồ sơ, chính thức tiến vào hệ thống cảnh sát.
Đám cưới hoang đường trở thành một nhiệm vụ cứng ngắt trong hệ thống.
Buổi chiều cùng ngày, Tống Sơ, Quý Diệc An cùng với thành viên trong đội bay ra Tam Giác Vàng.
Tống Sơ gấp gáp đi in thiệp cưới rồi phát ra, chỉ trong một tiếng đồng hồ mà dường như cả mọi người ở khu vực phía Tây đều biết nữ ma đầu xinh đẹp lại gợi cảm này vậy mà chuẩn bị kết hôn.
Thật không thể tin được, bộ dạng của người đàn ông có thể thu phục người phụ nữ này rốt cuộc là như thế nào.
Mặc dù tin tức bát quái ở đường nhỏ của Tam Giác Vàng nhưng cũng có tốt độ truyền đi kinh người, chỉ chốc lát sau, mọi người đã biết, người đàn ông đó là người Trung Quốc vô cùng đẹp trai, nghe nói là Tống nhị tiểu thư yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên, ban đêm liền đem về giường nhà mình, buổi tối hôm sau người đàn ông đó đến xem cô ca hát và tặng cho cô một bó hoa hồng.
Nam nữ trong truyền thuyết, ngay cả tình yêu cũng bí ẩn như vậy.
“Cô nói thử xem bây giờ tôi trong mắt bọn họ như thế nào, có phải là cướp nữ thần của bọn họ hay không?”
Vì để không bị nghi ngờ nên Quý Diệc An ở chỗ của Tống Sơ.
“Thôi đi, thu phục yêu nữ ma giáo, người ta cảm kích anh còn không kịp đó.” Tống Sơ lấy một điếu thuốc lá cho mình.
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Quý Diệc An nhìn động tác của cô, một nửa bàn tay của cô ấy trống không, làn khói quấn quanh ngọn lửa, cô hít sâu một ngụm, ánh lửa bị buộc sáng lên, khói trực tiếp vào phổi, bay ra từ mũi.
Cô là người biết hút thuốc.
“Anh hút không?” Tống Sơ liếc nhìn anh một cái, nghĩ đến anh nghiện thuốc lá, liền ném gói thuốc cho anh.
Quý Diệc An chụp lấy rồi đặt lên bàn: “Không hút.”
Tống Sơ gác một chân lên đầu gối, quần dài bị kéo lên, lộ ra chân dài trắng nõn, bắp đùi như ẩn như hiện, vẻ mặt lại vô cùng hờ hững, gương mặt ẩn sau làn khói nên không thấy rõ.
“Đúng rồi.” Quý Diệc An lấy một khẩu súng bên hông ra, ngón trỏ đặt ở cò, súng xoay hai vòng, “Cái này cho cô.”
Tống Sơ kinh ngạc nhướng mày, không đưa tay ra, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ.
“Tham gia vào đội phòng chống ma túy, thâm nhập vào tiền tuyến vô cùng nguy hiểm nên có thể dùng súng.”
“Thật không?” Tống Sơ nhún vai, đưa tay ra lấy.
Nhưng mà đưa được nửa đường thì dừng lại, Quý Diệc An dùng sức nắm cổ tay cô, hai ngón tay đặt ở vòng tay bên ngoài: “Làm trao đổi—”
Tống Sơ nhanh chóng phản ứng lại, tránh khỏi tay anh, đặt ngón trỏ ở lòng bàn tau vuốt nhẹ và ánh sáng của lưỡi dao lấp lánh.
Hai mắt Quý Diệc An híp lại, thu tay về.
Tay kia của Tống Sơ giật lại khẩu súng lục, xoay nửa vòng, ngón trỏ ấn cò súng, hướng thẳng Quý Diệc An, ánh mắt hiện vẻ chọc tức.
Quý Diệc An cười, hai tay giơ lên đầu hàng, chậm rãi nói: “Tôi không chỉ nhưng vẫn có thể sử dụng hả?”
“Tôi cũng chưa từng chạm qua súng.” Tống Sơ cong môi, dù sao cô cũng không muốn tổn thương Quý Diệc An, cũng không đùa nữa, cất súng vào, “Anh vừa nói trao đổi cái gì?”
“Vòng tay.”
Tống Sơ cười rộ lên.
Cái cảm giác thế lực ngang nhau, thật sự là....Làm cho cô sống lại một lần nữa.
Cô tháo vòng tay ra, đưa cho Quý Diệc An.
Anh cầm lấy vòng tay nhìn thử, anh luôn tự hỏi tại sao cái lưỡi dao kia có thể xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần như vậy, đeo dây vào và giấu trong tay áo cũng không thực tế. Chỉ có chiếc vòng....
truyện được đăng tại wattpad @iamabeille những trang khác đều là ăn cắp.
Bên trong vòng tay có một cái rãnh nhỏ, cất lưỡi dao ở đó, bình thường đeo người ta sẽ không nhận ra có gì trong đó.
Quý Diệc An trả lại chiếc vòng cho cô: “Vết thương ở lưng thế nào rồi?”
“Đã kết vảy.”
Quý Diệc An hừ cười: “Nhanh hơn nữa thì tốt rồi.”
Tống Sơ uể oải, nói“Vết thương như vậy là ổn rồi, nó sẽ mau chóng lành thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.