Tống Sơ nói cho Quý Diệc An biết chuyện của thầy Cố.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Diệc An và Tống Sơ, anh sợ cảm xúc của cô lại không ổn định, gần như là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để gọi xe cứu thương.
“Thầy Cố kia sống ở Bắc Kinh hả?” Quý Diệc An hỏi.
“Không phải.” Tống Sơ cầm cái ly thủy tinh, “Tôi ở Bắc Kinh tầm mấy năm thôi, rồi lại bị đưa đi đến chỗ khác sau khi anh ta bỏ chạy.”
Quý Diệc An: “Cô sống ở Tam Giác Vàng có liên quan đến thầy Cố không?”
“Có.”
Quý Diệc An đứng dậy muốn lấy thêm chút nước ấm cho cô, nhưng khi chạm vào ly thì anh mới phát hiện cô nắm rất chặt, ngón tay trở nên trắng bệch, Quý Diệc An đánh nhẹ vào cổ tay cô một cái, cô mới giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nước.”
“À.” Lúc này Tống Sơ mới buông tay ra.
Quý Diệc An lấy cho cho cô nửa ly nước ấm.
Thấy động tác của anh, nhưng cô không tập trung vào nó: “Tôi nghi ngờ sau đó anh ta trở thành trùm buôn ma túy.”
Động tác Quý Diệc An ngừng một chút, quay đầu lại: “Ở Tam Giác Vàng?”
“Không chắc lắm nhưng mà năm năm trước ở Tam Giác Vàng xảy ra một vụ án mạng, tổng cộng có một trăm lẻ tám người chết, nhưng tất cả đều cùng một phương thức gây án, đó là...Dùng lưỡi dao cắt yết hầu và mấy một cái xương sườn.”
“....Của quý*.” Quý Diệc An đưa cái ly qua, nhịp tim đập nhanh hơn, “Cái này có chút kinh khủng, là lời đồn hay cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tan-tinh/214719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.