Mặc dù khuôn mặt Ngô Lợi tràn đầy bất đắc dĩ nhưng bây giờ tôi đang là giám đốc của cô nhóc.
Mà trước kia cô nhóc lại từng làm chuyện có lỗi với tôi nên cũng không dám thật sự phản kháng.
Có lẽ là đói rồi, cả đoạn đường tôi lái xe rất nhanh.
Lần trước vì cứu Lý Tuyền mà vượt đèn đỏ, chiếc xe thể thao mui trần của tôi bị thu rồi, tôi lười đi lấy nên mua một chiếc khác.
Một chiếc xe việt dã màu đen khiêm tốn, có lẽ suy nghĩ tôi thật sự trưởng thành hơn rồi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, con đường ngoằn ngoèo trong hẻm sau không vào được, đỗ xe bên ngoài, tôi kéo tiểu loli xuống.
“Giám đốc… anh…” Khuôn mặt cô bé vẫn còn đỏ, vừa định nói chuyện tôi liền ngắt lời.
“Được rồi, anh nói rồi, gọi anh là anh Ngô Địch.
Đừng có gọi giám đốc giám đốc nữa, nghe cứ như đang chửi xéo ý.”
Tôi trừng mắt nhìn Ngô Lợi một cái, cô nhóc biết điều im lặng, chỉ ngơ ngác gật đầu.
“Đến đây ăn cơm đừng nghĩ những chuyện khác.
Từ nay ở công ty anh còn cần nhờ em giúp nữa, chúng ta chính thức hợp tác rồi, cô nhóc ạ.”
Tôi vừa nói vừa giữ vai Ngô Lợi đi vào trong quán canh thịt dê.
Nhưng đến cửa Ngô Lợi đột nhiên đứng sững lại.
“Anh Bành Uy?”
Nghe thấy cái tên cô ấy nói, tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn, thấy Bành Uy ngồi một mình ở chỗ cũ trong quán.
Đương nhiên trước mặt không thể thiếu rượu rồi.
Chắc cậu ấy đi từ chỗ Lý Tuyền trong viện ra, không biết đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140518/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.