- Aaaaaa!!! :<
Dương Kiều Linh tôi từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất...chỉ sợ mỗi gián. Vì sao ư? Vì hồi nhỏ có lần tôi đang ngủ say, anh hai liền bắt ở đâu đó một con gián rồi lén lút buộc vào cái cây treo lơ lửng trên đầu giường của tôi....tất cả chỉ vì muốn trả đũa việc tôi lén đam bức thư tình anh ấy định gửi tặng hoa khôi của khối lên loa phát thanh toàn trường.... đến bây giờ tôi vẫn còn cảm giác sung sướng vì giúp anh hai tỏ tình và bây giờ tôi vẫn bóng ma tâm lý với hình ảnh của một chú gián cáu kỉnh đang cười toe toét đu đưa trước mặt khi tôi tỉnh dậy...chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta nổi gai ốc
Trên ghế sofa yêu quý của tôi đã và đang xuất hiện một em gián vô cùng vô cùng dễ thương đang nằm chồm chỗm trên chiếc ghế... có cảm giác như tôi có thể ngay lập tức ngất lâm sàng!!
Cốc...cốc...cốc, tiếng gõ cửa như cứi rỗi linh hồn bé nhỏ của tôi đang gào thét đòi sống đòi chết thoát ra khỏi cơ thể này để cao chạy xa bay, ý chí mách bảo phải chạy đi nhưng cái chân chết tiệt không nghe theo lời chủ nhân này lại đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích, chắc chắn sau lần này tôi nhất định phải đi thay đôi chân khác biết nghe lời hơn, chắc chắn là như vậy
- Á....cứu tôi....cứu tôi với.....!
Tôi đứng chết chân ở đó kêu lên, mong muốn có một vị nào đoa tốt bụng tới cữu rỗi linh hồn bé nhỏ đáng thương này của tôi
Rầm...chú từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/1775714/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.