Tối hôm ấy tan làm như mọi khi, cứ cảm giác như bản thân đang bị theo dõi.... tôi sợ hãi nắm chặt chiếc điện thoại chuẩn bị tin thần xấu nhất, vì từ cửa hàng đến nhà trọ phải đi qua một con đường có nhiều cửa hàng ăn đêm cũng không tính là vắng vẻ nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tất cả cửa hàng ăn đêm đồng loạt đóng cửa chỉ còn lại ánh sáng đèn led đủ màu sắc cửa biển hiệu.
Đi gần đến cuối đường tôi liền bị hai tên chặn đường, sợ quá liền lùi lại đằng sau vài bước.... sau đó đằng sau tôi lại xuất hiện thêm 3 tên nữa.... lũ này định.... tập thể à?
Làm sao đây, đời gái trinh của tôi chẳng nhẽ lại mất trong tình cảnh này? Như vậy thà lần trước mất trong tau chú còn hơn....tự nhiên tôi lại rất muốn gặp chú, rất muốn chú mặt dày lải nhải, người ta nói đến một thời khắc quan trọng nào đấy con người ta mới biết ai là người quan trọng với mình...thời khắc này đây tôi nhận ra rằng chú là người quan trọng với tôi mặc dù sau này nghĩ lại chẳng hiểu lúc ấy do sợ quá nên tư duy logic bị làm sao mà tôi lại nghĩ chú quan trọng với tôi như vậy? Nghĩ mãi mà chẳng ra!
- Các người....tính làm gì?
Tôi nhìn đằng trước rồi ngoảnh ra đằng sau có chút sợ hãi hỏi, nói thật ai trong tình cảnh này mà nói có chút sơ hãi là giả, tất thảy đều là giả... chưa sợ phát ngất ra đã là may mắn lắm rồi nhưng mà chút chuyện nhỏ này sao có thể khiến Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/1775709/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.