Nghe anh nói vậy tôi ngớ người... mở lòng thích ai đó.. có lẽ cả cuộc đời này tôi không đủ dũng khí để thích ai khác nữa rồi
- Anh nói gì vậy chứ? Chẳng nhẽ em nói em muốn lấy một lão già 70 tuổi anh cũng đồng ý sao?
Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn anh
- Bảo bối em... sao em có thể nói như thế cơ chứ? Nếu như em thực sự muốn lấy ông già 70 tuổi thì anh sẽ là người đầu tiên ném xác em xuống biển cho cá ăn
Anh vừa nói vừa làm động tác cắt cổ nhìn tôi nói
- Anh... sao em lại có người anh xấu xa như anh cơ chứ? Mà Việt Khải khi nào thì anh quay về Việt Nam?
Loading...
Tôi nhìn anh nghiêm túc hỏi
- Sao? Anh vừa mới đến lại muốn đuổi anh đi nhanh như vậy sao? Nhưng mà lần này dù muốn hay không muốn ở lại thì ngày mai anh vẫn phải quay về Việt Nam sớm thôi, công việc bên ấy sảy ra chút trục trặc cần anh về giải quyết
Anh ấy là vậy đó, lúc nào cũng chỉ biết chìm đắm vào công việc, nhiều lúc thực sự rất lo lắng cho anh
- Vậy anh mau nghỉ sớm đi! Ngủ ở soffa ấy
Tôi vỗ bộp bộp xuống ghế soffa rồi nói,
- Bảo bối, em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy chứ?
Anh giả vờ khóc lóc, hình tượng này nếu để người ngoài biết tôi thề là không một ai thèm lấy anh nữa đâu
Ngày hôm sau tôi dậy sớm đã không thấy anh đâu chỉ thấy trên bàn ăn đã có sẵn đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/158634/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.