Chú cười như không cười bắt tay với anh cả, cái bầu không khí này... có gì đó thực sự không ổn. Đúng, hoàn toàn không ổn chút nào
- Được rồi, không nói nữa. Cũng muộn rồi chúng ta mau vào thôi anh. Chú cũng về phòng của mình đi, tạm biệt!
Vừa nói tôi vừa kéo tay anh vào trong phòng cắt đứt bầu không khí chẳng ra gì đó.
- Bảo bối sao em lại sống trong căn phòng chật hẹp như thế này cơ chứ? Em xem trông có khác gì ổ chuột hay không? Không được, anh không thể để em gái cưng của anh phải ở nơi như thế này được. Để ai sai người chuẩn bị cho em một nơi khác tốt hơn ở đây
Việt Khải nhìn quanh căn phòng bắt đầu than vãn
- Thôi đi, em cảm thấy mình ở đây rất là tốt. Hơn nữa anh xem ở có rất nhiều người là du học sinh em có thể quen được nhiều bạn mới hơn. Ở một mình trong căn nhà quá to em... cảm thấy trống trải lắm
Loading...
Tôi cầm cốc nước ngồi xuống ghế nói, ở một mình trong căn phòng này đã thấy trống trải rồi nói gì đến căn phòng khác to hơn nơi này cơ chứ. Quan trọng nhất là tôi muốn bản thân mình hoàn toàn không dựa dẫm vào bất kì ai hết
- Sao đột nhiên anh lại sang đây đột xuất như vậy chứ?
Tôi nghiêm túc nhìn anh, công việc của anh thực sự rất bộn bề, thời gian rảnh thường rất ít nhưng anh lại dành thời gian rảnh ấy để lo lắng chăm sóc cho tôi
- Còn chuyện gì nữa chứ? Anh lo cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/158633/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.