Thay xong Lâm Miên Nhi mở cửa đi ra ngoài. Nghiêm Minh nhìn qua một cái rồi tự khen.
“Đồ tôi chọn quả nhiên rất đẹp.”
Lâm Miên Nhi: “....”
Đây có được gọi là tự luyến không? Lâm Miên Nhi không quan tâm đến lời anh nói đi đến lấy cái túi xách đã ướt nước mưa của mình lên.
“Làm gì vậy?”
“Gọi điện về nhà.”
Nói xong cô ấn số gọi cho mẹ mình, cô đi từ tối hôm qua hôm nay còn chưa về kiểu gì ở nhà bố mẹ cũng rất lo lắng. Đúng như cô đoán vừa gọi về mẹ cô đã hỏi cô đủ điều nào là cô ở đâu, tại sao chưa về, đi đâu cũng không gọi điện...
Lâm Miên Nhi để im mẹ nói hết rồi mới lên tiếng.
“Con xin lỗi, con ở nhà bạn một lúc nữa con sẽ về ạ.”
“Lần sau đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa đấy.” Mẹ cô lo lắng nói vào điện thoại. Bà có mỗi cô con gái này lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
“Vâng.”
Sau đó cô nói với mẹ mấy câu rồi cúp máy. Bây giờ mới để ý đến tầm giờ này đáng lẽ Nghiêm Minh phải ở bệnh viện làm việc chứ. Thấy cô cứ nhìn mình anh lên tiếng nói:
“Nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
Dừng một lúc cô lại hỏi.
“Chú không ở bệnh viện làm việc à?”
“Có, nhưng mà tại ai đấy cứ thích dầm mưa nên tôi phải xin nghỉ.”
Người anh nói rõ ràng đang ám chỉ cô, nhưng Lâm Miên Nhi đâu có bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-kho-tinh-cua-em/2868676/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.