Nghiêm Minh bỗng chốc ngây người ra anh không ngờ Lâm Miên Nhi sẽ nói như vậy.
Ánh mắt anh tránh đi ánh mắt đang mong chờ của cô. Đừng dậy đến gần cô nói:
“Trưa rồi chú đưa cháu ra ngoài ăn nhé! Mưa tạnh rồi.”
Lâm Miên Nhi nhìn anh lắc đầu. Cô muốn biết câu trả lời của anh chứ không phải muốn anh đưa đi ăn trưa.
“Không cháu không muốn ăn. Chú trả lời cháu đi... ”
“Chú đừng kết hôn được không?.. Chú kết hôn cháu buồn lắm... ”
Lâm Miên Nhi buồn bã nói với anh đôi mắt chứa đầy vẻ u sầu nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nghiêm Minh nhìn cô anh hiểu cô đau lòng cô buồn bã những anh không thể thay đổi được gì cả. Nghiêm Minh ngồi xuống giường xoa đầu cô an ủi.
“Miên Nhi ngoan cháu còn trẻ ở ngoài kia còn rất nhiều người có thể yêu thương che chở cháu.”
“Tôi lớn tuổi rồi phải lập gia đình không thể yêu thương cháu được.”
Lâm Miên Nhi cầm tay anh cắn môi lắc đầu, cô nói:
“Hức... Cháu không cần người khác đâu cháu chỉ cần chú thôi. Chú... Chú cưới cháu được không?”
Nghiêm Minh lặng người nhìn cô. Anh đương nhiên cũng rất muốn cưới cô muốn yêu thương che chở cô nhưng gia đình anh không cho phép anh làm điều đó. Anh phải kết hôn với Nhiễu Y để thực hiện trách nhiệm con trưởng Nghiêm gia.
Lâm Miên Nhi nhìn anh trông chờ đầy hi vọng, chỉ cần anh muốn cô đều có thể làm theo, nghe theo.
Nghiêm Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-kho-tinh-cua-em/2868674/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.