"Anh cứ yên tâm, em có tiền." Sở Thanh vung tay lên, "Nói đi, ngày mai muốn đi đâu chơi?"
Trình Dịch An móc vé xem phim đã chuẩn bị từ trước cho Sở Thanh nói: "Buổi chiều thắng được chỗ Trình Dịch Sênh đấy."
Buổi chiều họ đánh mạt chược xong thì về chỗ Trình Dịch Sênh đánh bài poker. Và sau khi thua chỉ còn sót lại đúng chiếc quần đùi, vẫn là Trình Dịch An tốt bụng nói dùng vé xem phim cầm cố đi.
Mùng một đầu năm Sở Thanh cứ la oai oái muốn đi xem phim, nhưng lại không hề biết để mua được vé thì còn một giai đoạn gọi là bán trước. Lúc nhấn mở app ra thì toàn bộ vé đều đã được bán sạch sành sanh rồi, ngay cả hàng đầu tiên cũng hết. Trình Dịch An cũng chẳng còn cách nào khác, thẳng cho đến hôm qua khi nhìn thấy vé xem phim trong túi Trình Dịch Sênh, anh thầm hạ quyết tâm cứ thắng thì không có gì là không thế.
Ngày tiếp theo, sau bữa cơm trưa hai người họ đến rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại nào đó.
Trình Dịch An vừa ra thang máy là sững sờ đứng im tại chỗ. Đây có thể coi như là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, kể từ lần trường mở đại hội, anh chen chúc trong một đống người như thế này. Trong đại sảnh trước rạp chiếu phim, ngoài đầu người ra thì cũng là đầu người, hoàn toàn không biết đi về nơi nào.
"Đi thôi, nắm chặt tay em đừng có buông." Sở Thanh thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-ke-cho-toi-it-thuoc/3594589/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.