Trình Dịch An lau nước mắt cho cô, khởi động xe, "Nào, đưa em đi ăn đồ nướng."
Hai người họ đi đến mấy sạp đồ nướng hay ăn, nhưng vì đang vào Tết nên chẳng chỗ nào còn kinh doanh. Trình Dịch An dừng xe ở ven đường, cầm điện thoại nghĩ đến một biện pháp khác.
"Thôi về đi, không ăn nữa..." Hai người đã đi một vòng hơn nửa cái thành phố M tìm đồ nướng mà không ra rồi, Sở Thanh cảm thấy nếu còn tìm nữa thì trông có vẻ hơi tùy hứng.
"Đừng nóng." Trình Dịch An còn đang gõ chữ, thề son thề sắt, "Khẳng định có thể tìm được cho em." Vừa dứt lời, Trình Dịch An nhét điện thoại di động vào túi rồi quay đầu xe.
Hai mươi phút sau, hai người họ đến quán bar của Tưởng Duệ. Giờ phút này đang vào lúc quán bar đông khách nhất, hai người vừa đến đã bị cản lại, vì bên trong thực sự không còn chỗ nữa rồi.
"Ôi, bác sĩ Trình!" Anh trai lau nhà trong quán bar thấy là Trình Dịch An thì nhảy dựng lên vẫy vẫy tay, sau đó chạy đến trước mặt bảo vệ, "Anh em của giám đốc Tưởng đó ạ."
Anh trai lau nhà đưa họ thẳng đến văn phòng của Tưởng Duệ, cũng thuận tiện tốt bụng nhắc nhở một câu rằng hôm nay phòng cho khách trên lầu đã đầy cả rồi.
"Giám đốc Tưởng, bác sĩ Trình đến rồi ạ." Anh lau nhà gõ cửa ban công.
Tưởng Duệ vừa nhìn là biết đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Anh ta mặc một bộ âu phục hoa hòe, đến cả phần tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-ke-cho-toi-it-thuoc/3594590/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.