Chơi mạt chược chính là hoạt động truyền thống vào ngày Tết của nhà họ Trình. Lúc nào trong nhà cũng phải dành ra một phòng để đặt hai bàn mạt chược trong đấy.
Mà cứ mỗi một trận là sẽ kéo theo mấy người nữa vây lại xem, thế là trong phòng mạt chược luôn chen chúc chừng mười mấy người.
Sở Thanh luôn không có hứng thú với những thứ này, thật ra cũng có thể là do trình độ của cô quá cùi bắp. Từ nhỏ đánh bài poker đã không tài nào thắng nổi rồi, trình độ chơi bài phải nói là chẳng khác gì trình độ Toán học. Còn loại người bình thường luôn giữ vững vị trí đầu tiên toàn khối ba môn Toán Lí Hóa như Trình Dịch An, thì mỗi lần đánh bài có thể nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.
"Trắng tay rồi!" Toàn bộ tiền hôm nay Trình Dịch Sênh mang theo đều đã đánh thua sạch rồi, mỗi năm đánh bài với Trình Dịch An chẳng khác gì lột một lớp da của anh ta, năm nay có thể xem như là năm thua thảm nhất trong sự nghiệp.
Trên bàn cờ bạc không dùng Alipay, không kí sổ, nếu không đủ tiền thì chỉ có dùng vật chất để cầm cố – đây chính là quy định do chính ông nội Trình đặt ra. Có thể là do ông không có Alipay mà thôi, lại thường xuyên có thể thắng được một nghiên mực tốt hoặc một cây bút lông sói từ chỗ các tiểu bối về nữa.
"Lấy đồ ra cầm cố đi." Trình Dịch An kéo ngăn kéo nhỏ trước mặt ra, bên trong là một xấp tiền giấy nào đỏ nào xanh. Anh vô cùng đắc ý nhìn thoáng qua Sở Thanh bên người, chỉ chỉ Trình Dịch Sênh nói: "Lần trước Tiểu Thanh nói trân châu trên cổ tay anh trông đẹp lắm."
Trình Dịch Sênh trừng mắt, "Ánh mắt của vợ mày quả là độc đấy!" Chuỗi gỗ đàn hương đỏ thùy này là anh ta lấy được từ tay một người bạn; mà vì thế nên phải kí một hợp đồng rất không bình đẳng, đó là mỗi năm phải đến trường họ diễn thuyết hai lần, trong vòng năm năm.
"Có cho không?" Trình Dịch An cũng mặc kệ anh ta, bây giờ anh ta đã tha đến độ không có quần đùi mà mặc rồi, chỉ còn mấy món trên tay kia là đáng tiền.
Trình Dịch Sênh tháo chuỗi hạt trân châu xuống, nhẹ nhàng đưa đến trước mắt Sở Thanh, "Nào em dâu, đừng khách sáo nhé, coi như là quà ra mắt."
Sở Thanh nhìn thoáng qua Trình Dịch An, không dám nhận. Thẳng đến khi anh gật đầu bảo cô cầm lấy, Sở Thanh mới hết sức vui mừng mà nói: "Cảm ơn anh cả ạ."
"Đến, xào bài đi." Trình Dịch Sênh xắn ống tay áo lên, ngồi thẳng sống lưng, "Tao phải chơi nghiêm túc thôi."
Trình Dịch An trao đổi ánh mắt với cậu em họ, sau đó mở miệng nói: "Đoan nghiễn trong thư phòng anh mới có kia..."
"Cho." Trình Dịch Sênh vỗ bàn một cái, hờn dỗi nói, "Còn cả cái tùng yên mặc[1] nữa, cầm cả đi." Anh ta không tin ma quỷ gì hết, không tin hôm nay một ván cũng không thắng nổi.
[1] Tùng yên mặc 松烟墨: Loại mực thời xưa, dùng nhiều loại gỗ thông đốt ra tro để làm nguyên liệu, tên cổ là tùng yên mặc.
Sở Thanh nhận được tin nhắn của Lâm Tương bên kia, nói là Tết nhất nhàm chán quá nên muốn cô đi ra ngoài dạo phố chung. Cô dán vào bên tai Trình Dịch An nhỏ giọng nói, "Em ra ngoài dạo phố với Lâm Tương đây."
Trình Dịch An gật đầu, lập tức định ném bài xuống đứng dậy, "Anh đưa em đi."
"Đừng, anh cứ chơi của anh đi, Lâm Tương lái xe tới đón em mà." Khó được khi trông thấy Trình Dịch An hào hứng ngất trời thế này, Sở Thanh muốn để anh vui vẻ nên theo đà mà bảo anh chơi nhiều thêm chút nữa.
"Thật sự không cần anh đưa đi à?" Trình Dịch An nắm tay Sở Thanh, che lấy đặt ở ngực, "Vậy em mặc nhiều áo lên, đừng để bị lạnh."
"Biết rồi, anh cố mà chơi cho đã, với lại uống ít rượu thôi." Mấy người này mà đánh đến ván cuối cùng, lúc đó không còn đồ gì để thua nữa thì nhất định sẽ biến thành bàn rượu. Sở Thanh nhìn bốn két bia cạnh cửa kia là đủ hiểu.
"Được." Trình Dịch An đồng ý, sau đó vỗ vỗ eo Sở Thanh, "Đeo túi anh tặng ấy, muốn mua gì thì cứ mua."
"Vậy khẳng định là phải đeo rồi. Đeo theo chiếc túi anh tặng, em sẽ là cô yêu tinh làm dáng nhất trên phố!" Sở Thanh cúi đầu nói giỡn với anh một câu, sau đó nhìn thoáng qua chung quanh. Thấy không có ai chú ý đến bên này mới vội hôn anh một cái, rồi mau chóng rời đi.
Trình Dịch An hãy còn nhìn chằm chằm cửa mà sững sờ, kinh ngạc đưa tay chạm lên mặt mình.
Mà cậu em họ ngồi một bên nhìn dáng vẻ si hán này của Trình Dịch An thì da gà da vịt nổi hết cả lên, "Anh có chơi đi không hả anh Dịch An? Chị dâu đi xa thế rồi, anh nên hoàn hồn đi thôi."
...
Lâm Tương lái xe đến đầu ngõ, chờ cả buổi mới chờ được Sở Thanh đi ra.
"Nơi lão Trình ở cũng quá là hoang vu rồi đấy?" Xe lái vào không được, vắng ngắt không có mùi khói lửa nhân gian.
"Đến Tết nên mấy nhà buôn bán nhỏ, với cả người bán hàng rong đều về hết rồi nên mới vắng vẻ thế." Sở Thanh mở cửa xe lên xe, hỏi, "Đại Diêu nhà cậu đâu? Sao tự dưng lại nhớ tới tớ thế."
"Đi trực ban rồi." Diêu Vũ Thành ăn Tết bảy ngày thì bốn ngày rưỡi ở bệnh viện. Những người mà không đến huyện Dương khám bệnh từ thiện thì đều trở thành quân chủ lực của các buổi trực ban hết.
"Được thôi, vậy tớ cũng chỉ đành vứt lão Trình nhà chúng ta sang một bên để đi dạo phố với cậu." Sở Thanh thắt dây an toàn, sau đó vỗ lên vai Lâm Tương một cái, "Đi thôi, tài xế Lâm."
Sang năm mới rồi nên trong trung tâm mua sắm người người nhốn nháo, dường như dù là người cuối năm được tiền thưởng hay không, thì tất cả đều chui vào trong các cửa hàng mua sắm.
Sở Thanh đi chung với Lâm Tương để cô ấy mua một sợi dây chuyền bạc, sau đó lên tầng đi vòng quanh khu đồ cho nam. Cô ít đeo trang sức, thứ nhất là vì ngại nó vướng, thứ hai là vì đầu óc không tốt, sợ đánh mất.
"Cái kia trông cũng không tệ lắm." Sở Thanh nhìn trúng một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cô chưa bao giờ thấy Trình Dịch An mặc quần áo màu này cả.
"Ừm, hợp với lão Trình đấy." Sau khi nói xong, Lâm Tương chỉ chỉ nhãn hiệu đồ thể thao ở bên cạnh, "Tớ sang kia xem thử, tên Đại Diêu kia người nhỏ chân ngắn không mặc được áo khoác. Áo mặc vào là dài ngang gối, lộ hai bắp chân chẳng khác gì củ cải ra ngoài..."
Sở Thanh cười phất phất tay với cô ấy, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
"Cô quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?"
Sở Thanh lấy ví tiền trong túi ra, "Quẹt thẻ."
Lúc cô cầm túi quần áo ra khỏi cửa rồi, bỗng cô nhân viên phục vụ đuổi theo sau lưng, "Cô đánh rơi thẻ rồi ạ."
Sở Thanh nhận lấy nhìn qua, là một tấm thẻ tín dụng đen nào đó, "Cái này không phải của tôi." Nhìn tấm thẻ là biết mình không đủ khả năng chi trả tiền.
Sau khi ăn cơm tối trong trung tâm thương mại xong, hai người họ túi lớn túi bé đi đến gara tầng hầm.
"Ài, cậu xách nhiều đồ vậy về cũng không sao chứ?" Lâm Tương biết đây là lần đầu tiên Sở Thanh gặp người nhà Trình Dịch An, "Người nhà của cậu ta dễ ở lắm à?"
"Rất tốt." Sở Thanh nói xong nghiêng đầu thì nhìn Lâm Tương một chút, "Đều siêu tốt."
Lâm Tương chậc chậc lưỡi, da gà toàn thân nổi lên rơi đầy đất, "Đúng là phụ nữ trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt... Chậc chậc chậc."
"Vâng, mối tình đầu mối tình đầu. Bảo sao hai người các cậu yêu đương chẳng khác gì học sinh trung học. Lão Trình nhà cậu cũng giỏi nhịn thật đấy, đưa cả người về nhà rồi mà vẫn còn có thể chỉ nhìn chứ không ăn." Lúc trước Lâm Tương nghe Diêu Vũ Thành nói Trình Dịch An ngây thơ đến đòi mạng cô ấy còn không tin, bây giờ ngược lại cô ấy lại thấy không chỉ ngây thơ, mà còn kinh sợ nữa.
"Nào có..." Sở Thanh cúi đầu nhìn mũi chân, mặt đỏ rần.
Lâm Tương thấy vẻ mặt của cô không đúng. Vội bỏ đồ vào sau cốp xe, sau đó kéo Sở Thanh đứng đối mặt với mình, đánh giá một vòng, "Khí sắc không tệ nha, sắc mặt hồng hồng sáng bóng, vừa nhìn là biết được tình yêu tưới tắm!"
Sở Thanh liếc cô ấy một cái, hơi thẹn thùng, "Nói bậy bạ gì đó..."
"Cậu còn muốn ngụy biện à, rõ ràng tai cũng đỏ cả lên rồi." Lâm Tương nói xong, thừa dịp Sở Thanh không chú ý thì vội nhét một thứ trong túi đồ của mình vào túi mua sắm của Sở Thanh; sau đó kéo Sở Thanh lên xe.
"Lão Trình đề cập với cậu chuyện kết hôn chưa?"
"Chưa, nào nhanh thế được." Bọn họ cũng chỉ mới yêu đương một tháng thôi mà.
"Hai người quen nhau chín năm còn gì? Lúc trước nếu làm từng bước, tốt nghiệp đại học xong rồi kết hôn thì nói không chừng cũng có con cái cho tớ làm mẹ nuôi rồi."
Sở Thanh cúi đầu không nói, sau đó trêu ghẹo nói: "Cậu với Đại Diêu là tốt nghiệp xong kết hôn còn gì, thế mà con nuôi tớ còn chẳng biết đang nơi nào."
"Chờ Đại Diêu học tiến sĩ xong cái đã, các cậu cũng phải nắm chặt vào." Mặc dù bề ngoài Lâm Tương nhìn có vẻ như không cân nhắc điều chi, nhưng thực tế trong lòng đã có kế hoạch cả rồi.
Lái xe đến đầu ngõ, từ xa xa Sở Thanh đã nhìn thấy có người đứng ở dưới bóng đèn đường. Trình Dịch An mặc một chiếc áo khoác, không cài cúc. Dáng vẻ mang theo chút lười biếng, như có như không tựa vào cột đèn, một tay đút túi.
"Vị kia nhà cậu đang chờ kìa." Lâm Tương dừng xe xong thì cũng không xuống, dặn dò Sở Thanh, "Lấy hết đồ của cậu ra đi, đừng để rơi mất."
Miệng Sở Thanh đồng ý là vậy, nhưng vừa xuống xe là lập tức chạy về phía Trình Dịch An, mấy thứ đồ gì đó ném hết ra sau gáy.
"Anh đợi bao lâu rồi thế?"
Trình Dịch An nhét hai tay tay cô vào túi áo để sưởi ấm, "Không lâu, vừa ra thôi."
"Hai người các cậu có thể đợi lát nữa về nhà rồi dính nhau sau không? Lấy hết đồ mua sắm ra giùm tớ cái đã, tớ còn phải về nhà đấy." Lâm Tương đúng là sắp mù đến nơi rồi. Hai người này vừa xác định quan hệ là chẳng khác gì mấy đôi mới yêu nhau, chỉ hận không thể dùng keo 502 dính lấy nhau kề cận cả ngày.
Trình Dịch An xách mấy túi đồ ở sau cốp xe, sau đó đứng bên ghế lái nói cảm ơn với Lâm Tương.
Lâm Tương quá lười để nói ba cái thứ lắm trò này với anh, phất phất tay nói: "Không cần thế, sau này hai người sinh con gái rượu thì để làm con dâu, sinh con trai thì để làm con rể cho tớ là được."
Sở Thanh nghe xong, lập tức chui ra từ sau lưng Trình Dịch An, "Nói đến thì á, trí thông minh con cậu phải theo gen Đại Diêu, chứ không còn lâu tớ mới đồng ý."
"Nhanh đi về đi, làm thông gia với cái hũ nút lão Trình nhà cậu tớ cũng chả vui gì đâu!"
"Hũ nút thì sao chứ? Tớ cứ thích hũ nút đấy!" Sở Thanh làm mặt quỷ với Lâm Tương, sau đó kéo Trình Dịch An quay người vào ngõ nhỏ.
Hai tay hai túi đồ của Sở Thanh đều bị Trình Dịch An cầm hết. Anh một tay cầm túi đồ, một tay nắm tay Sở Thanh chậm rãi đi trên con đường lát đá.
"Anh thắng nhiều tiền không?" Sở Thanh nắm tay anh, đung đưa trước sau.
Ánh trăng như nước, hiện ra trong buổi đêm ngày đông thế này lại càng trở nên yên lặng lạ thường. Đi trên con đường lát đá cũ kĩ, quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, mang đến cho người ta một cảm giác khó mà nói nên lời, cả linh hồn lẫn thể xác đều được buông lỏng.
Sở Thanh kéo tay anh, chậm rãi bước đi. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai người họ với mái tóc trắng xóa, liệu bốn mươi năm sau, họ còn có thể tựa sát bên nhau như giờ không nhỉ... Chỉ là ngẫm đi ngẫm lại, khóe miệng cũng cong lên.
"Ừm, có thể lấy được mấy bộ áo ngủ."
Sở Thanh nghĩ đến tình cảnh buổi tối mấy ngày trước, tay nắm thành quyền đánh anh, "Anh có thể đừng nhắc đến áo ngủ nữa được không..."
"Được, không nhắc." Trình Dịch An đồng ý rất sảng khoái, sau đó lại nói, "Không mặc cũng được."
Sở Thanh cúi đầu, dùng đỉnh đầu đâm vào cánh tay Trình Dịch An, vừa thẹn lại giận, "Anh có phiền không thế..."
"Sao em không dùng thẻ anh đưa?" Trình Dịch An hỏi. Xế chiều hôm nay anh không hề nhận được một tin nhắn thông báo số tiền đã tiêu, còn cảm thấy hơi lạ kì.
"Thẻ gì?"
Để ở trong túi ấy, màu đen, hoa văn màu vàng kim." Trình Dịch An miêu tả cho cô, "Không thấy?"
Lúc trước anh nghe người ta bảo rằng, tặng túi không thể tặng không được. Nhưng đầu năm mà vứt một xấp tiền mặt trong túi thì không tránh khỏi hơi tục tĩu, mà cảnh ấy trông có vẻ chẳng khác gì tặng quà hối lộ cả. Thế là Trình Dịch An nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bỏ tấm thẻ kia vào trong túi. Đó là toàn bộ tài sản của anh, mong rằng Sở Thanh vừa mở túi ra là có thể nhìn thấy nó.
Sở Thanh nghe xong, sắc mặt bắt đầu biến đổi.
"Cái đó... Có thể, có thể là làm mất ở chỗ thanh toán rồi." Cô gãi gãi đầu, "Lúc ấy cô ấy hỏi có phải của em không, nhưng, nhưng em nào đã thấy bao giờ đâu..."
Sở Thanh ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn Trình Dịch An, "Có mật mã không thế?"
Trình Dịch An bất đắc dĩ cốc trán Sở Thanh, "Mật mã là số thứ tự hồi đi học của hai chúng ta. Chắc cửa hàng người ta chưa đóng cửa đâu, chúng ta đi xem thử."
Lại lái xe một đường đến cửa hàng, lúc Sở Thanh túm Trình Dịch An chạy chậm vào cửa hàng cô mua quần áo thì người ta đã bắt đầu lau sàn rồi.
"Chào cô..." Sở Thanh nhìn thấy nhân viên thanh toán quen thuộc kia, phất phất tay, "Tấm thẻ đen mạ vạng hồi chiều ấy, cô còn giữ không ạ?"
Nhân viên thanh toán sững sờ, "Không phải cô..."
"Của bạn trai tôi, lúc trước tôi chưa thấy bao giờ." Sở Thanh giải thích nói.
"Vì sợ có người lấy trộm đi quẹt mất, nên tôi xử lí mất rồi..."
Sở Thanh nói cảm ơn với nhân viên thanh toán một tiếng, rồi dắt Trình Dịch An ra khỏi cửa hàng. Vừa lên xe là cô bắt đầu siêu vui vẻ, vui đến độ đau cả bụng. Vất vả mãi Trình Dịch An mới tặng được một món quà lại còn cộng thêm một cú phản lưới nhà[3] lớn như thế này. Mà bây giờ ngân hàng lại nghỉ hết cả rồi, còn chẳng có nơi để viết giấy tờ báo mất xin bổ sung nữa.
[3] Gốc là Ô Long 乌龙, xuất phát từ "own goal" tức phản lưới nhà.
"Được rồi, năm sau anh đi làm cái khác." Trình Dịch An cũng hơi dở khóc dở cười.
"Vậy, vậy những ngày này để Sở Sở nuôi anh thật tốt nhé!" Sở Thanh vỗ vỗ túi của mình, an ủi anh, "Anh cứ yên tâm, em có tiền."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]