Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới sáng, Mạc Thiên Di khẽ động đậy cánh tay, một hồi tê dại truyền đến khiến cô đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Phục Hưng đang nằm gối lên cánh tay cô, mặt dán vào rất sát, lông mi dày đậm tán ra ở hai bên sống mũi cao vút. Cô định dậy nhưng lại nằm xuống vì sợ đánh thức anh.
Anh lúc nãy đã tỉnh dậy rồi, chỉ là không có mở mắt, anh nghiêng người qua bên, ép Mạc Thiên Di xuống dưới thân.
“Chúng ta phải về đi làm!”, Mạc Thiên Di khẽ lay anh.
“Anh duyệt cho em nghỉ.”, Nguyễn Phục Hưng mở mắt búng nhẹ lên mũi cô.
Cô cười hôn môi anh: “Bác sĩ Hưng, anh tính nuôi em sao?”
“Nếu em muốn!”
“Vậy thì không cần. Em vẫn thích đi làm, tự chủ bản thân…”
Nguyễn Phục Hưng không động đậy, đôi mắt có chút lười nhác nhìn cô:
“Vậy em nuôi anh đi?”
“Haha. Nếu anh muốn! Em rất sẵn sàng.”
Nguyễn Phục Hưng nghiêm túc: “Anh chỉ muốn em!”
Quả thật tối hôm qua còn chưa thấy thỏa mãn, anh nghịch ngợm đưa tay xoa xắn thân thể Thiên Di, một loại cảm giác vừa chua xót vừa căng trướng mới đầu làm cô cảm thấy mười phần khó chịu, rồi nóng dần, ở trong người từ từ nhóm lên mồi lửa.
Nguyễn Phục Hưng giữ chặt tay cô, động tác mười ngón đan vào nhau làm giữa lòng bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt tinh mịn, từ trên xuống dưới đảo lộn, mị loạn mà đầy đam mê.
Anh đưa tay nâng giữ cằm cô lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351550/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.