Mạc Thiên Di ngồi đó thất thần. Hai lần anh đều như vậy. Có phải trêu đùa cô anh mới cảm thấy vui?
Mạc Thiên Di tủi thân, cô mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài. Nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công suy tư.
Mạc Thiên Di hận không thể đem tim anh giải phẫu xem chứa gì ở trong đấy.
Mạc Thiên Di đưa tay lên miệng ho nhẹ:
“Nguyễn Phục Hưng! Em đói!”
Anh xoay người bước đến xoa đầu cô:
“Anh biết mà! Vừa nãy còn nghe bụng em kêu. Đi thôi!”
Anh nói xong kéo tay cô xuống dưới lầu rồi lái xe rời đi.
“Trời lạnh thế này. Em muốn ăn gì?”
“Anh gì cũng được!”
Anh đưa tay gõ bánh lái rồi cười:
“Vậy cho em nhịn đói!”
Cô cười: “Quả thật anh y hệt trong giấc mơ của em!”
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em hay mơ thấy anh sao?”
Cô gật đầu quả quyết. Anh đưa tay lên miệng cắn nhẹ rồi cười:
“Mạc Thiên Di! Anh không ngờ, em mê anh đến vậy!”
“Em… Em không có!”, cử chỉ luống cuống giải thích của cô khiến anh cười đến đau bụng.
“Được rồi. Anh biết mà! Anh sẽ đưa Tiểu Di Di của anh đi ăn lẩu, được chưa?”
“Được!”
….
Quán ăn anh chọn nằm trên một con đồi nhỏ. Từ đây nhìn xuống sẽ thấy những căn nhà lòng kín sáng đèn.
Mạc Thiên Di đưa tay chống cằm mình xuống khung cảnh. Ánh sáng dịu ngọt lung linh đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên lại có tiếng đàn, Mạc Thiên Di quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351549/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.