Sáng hôm sau, anh chở cô về lại thành phố. Anh và cô nhận được rất nhiều rau xanh từ người dân. Còn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Trong lúc chia tay, bác sĩ Nghĩa kéo Mạc Thiên Di lại ôm vào lòng.
“Tạm biệt! Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại…”
Còn chưa nói hết câu thì Nguyễn Phục Hưng kéo Mạc Thiên Di ra khỏi bác sĩ Nghĩa còn thay cô ôm lấy anh ta:
“Nói được rồi không cần phải động tay động chân!”
“Dạ thưa sư huynh!”, anh vừa “dạ” vừa cười ẩn ý với Mạc Thiên Di.
Nói xong hai người lên xe đi về. Mạc Thiên Di nhìn cảnh đồi núi trước mắt bỗng dưng cảm thấy luyến tiếc. Cô thở dài:
“Không khí, khung cảnh này thật sự em không nỡ rời xa nơi đây. Phải chi không có việc, em lại muốn ở đây thêm một thời gian nữa!”
“Cũng được. Nhưng không phải ở đây!”
Trên đường về, Mạc Thiên Di ngủ lúc nào không hay.
“Mạc Thiên Di dậy đi!”
Cô mở mắt ra tưởng đã về đến nhà nhưng không phải.
Trước mặt cô là một căn biệt thự nằm trên dốc núi. Trước cửa có dàn hoa dã quỳ đang đua nhau nở. Nhìn xuống sẽ thấy lòng thành phố.
“Anh đưa em đi đâu thế?”
“Chẳng phải em không muốn về sao? Mau xuống xe xem thử đi!”
Anh nói xong vòng qua mở cửa xe cho cô. Còn chớm người qua tháo dây an toàn cho cô.
Mạc Thiên Di ngại ngùng đưa tay che miệng cười tít mắt.
Nguyễn Phục Hưng thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351548/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.