Nguyễn Phục Hưng trở lại bệnh viện liền lao đầu vào làm. Anh làm đến quên cả ăn trưa. Đến chiều cảm thấy đói bụng mới chịu nghỉ.
Thời gian nghỉ còn không có lấy đâu ra thời gian nhắn tin cho Mạc Thiên Di.
“Phục Hưng! Tối nay tôi trực thay cho anh!”
“Được vậy thì tốt! Nhưng mà tại sao?”
Vị bác sĩ đặt ống nghe lên bàn từ tốn uống nước rồi bảo:
“Tôi không thích xem mắt! Mẹ tôi lại giục nên trốn được ngày nào hay ngày đó!”
Nguyễn Phục Hưng trầm ngâm rồi vỗ vai vị đồng nghiệp kia:
“Khi nào cậu có người yêu rồi lại nói khác!”
“Thế thì không cần. Con gái rất phiền. Tôi thấy nhiều bệnh nhân nữ cứ ẻo lả làm sao ấy. Bệnh có chút xíu, xỉu lên xỉu xuống. Mắc mệt!”
“Haha. Vậy là cậu không đúng rồi! Người ta đang làm nũng đó!”
Vị bác sĩ ngạc nhiên nắm lấy hai vai của Nguyễn Phục Hưng hỏi:
“Sao cậu rành thế? Hay là… Mau khai thật đi!”
Phục Hưng cười cười không đáp. Anh lấy áo khoác rồi rời khỏi bệnh viện. Ra đến cổng, anh liền gọi cho Mạc Thiên Di.
“Mạc Thiên Di. Em đang ở đâu anh đến đón em!”
“Em đang ở công ty!”
“Được. Anh qua!”
Trong lòng Nguyễn Phục Hưng phấn kích. Anh chỉ muốn gặp ngay người con gái đó.
Điện thoại anh lại reo lên:
“Sao nào?”
Nụ cười trên môi anh vụt tắt:
“Tôi biết rồi. Tôi qua lại ngay…”
“Bác sĩ Hưng, ca này cần anh hội chẩn gấp!”
“Tình hình thế nào?”
“Bệnh nhân 56 tuổi, đang ở nhà đột nhiên té. Người nhà đưa đến viện trong tình trang đa chấn thương. Xuất huyết sọ não. Suy tim, suy hô hấp, nhiễm trùng máu…”
“Chỉ bị té thôi sao?”
“Trên người có nhiều vết bầm tím. Bệnh viện đã báo cảnh sát để lấy lời khai của người nhà…”
Nguyễn Phục Hưng nghe xong anh không đi nữa mà chuyển sang chạy. Xông thẳng vào khoa Cấp cứu của bệnh viện. Anh thay quần áo rất nhanh. Vừa đeo găng tay vừa bảo:
“Cái này. Chắc chắn là bạo hành rồi. Chúng ta phải quay lại quá trình cấp cứu còn làm bằng chứng về sau!”
“Đã chuẩn bị xong!”
“Bắt đầu thôi!”
….
3 tiếng đồng hồ trôi qua. Từng giây từng phút, Mạc Thiên Di đi đi lại lại trước cửa công ty. Nguyễn Phục Hưng bảo sẽ đến gặp cô ngay nhưng cô chờ cả một buổi vẫn không thấy anh xuất hiện. Đợi hoài không thấy, gọi anh không nghe. Cô đành gọi vào tổng đài của bệnh viện. Sau đó, cô bắt xe đến còn mua đồ ăn đến nhà anh đợi. Lúc anh về sẽ cho anh một bất ngờ.
2 giờ sáng
Mạc Thiên Di nghe tiếng bước chân, cô dụi mắt nhìn lên thì thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Anh về rồi!”
Cô vừa ngáp vừa đứng dậy vươn vai. Nhưng chưa kịp đứng thì một cảm giác tê cứng truyền đến. Mạc Thiên Di nhăn mặt.
Nguyễn Phục Hưng thấy cô liền chạy lại đỡ:
“Tê chân rồi đúng không?”. Ngôn Tình Hay
“Không có đâu. Em bình thường…” vừa dứt câu nước mắt cô rơi lã chã.
Anh kéo cô vào trong nhà lau nước mắt cho cô.
Cô lấy tay đấm nhẹ vào lòng ngực của anh:
“Về sau có gì thì nói với em. Em sợ anh gặp chuyện gì. Gọi vào bệnh viện mới biết anh có ca mổ. Em còn định ở bệnh viện đợi anh nhưng sợ anh thấy phiền nên ở đây đợi. Cũng may anh về rồi. Dọa chết em…”
Lời còn chưa dứt anh đã kề môi vào môi mỏng của cô mà mút lấy. Anh ôm eo cô siết vào trong lòng của anh.
“Anh nhớ em nhưng mạng người quan trọng, anh còn không kịp đi chỉ biết chạy!”
Mạc Thiên Di gật đầu: “Em hiểu mà!”
“Để anh xoa bóp cho em!”
“Không cần. Để em vào hâm cháo lại cho anh ăn. Anh mau đi tắm đi!”
“Được!”
Nguyễn Phục Hưng từ phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn một chiếc khăn trắng. Nước từ tóc rơi xuống cơ bụng sáu múi của anh.
Mạc Thiên Di nhìn không chớp mắt.
“Đồ háo sắc!”, anh tiến đến gần cô xoa đầu.
Nguyễn Phục Hưng thấy cháo đã được hâm nóng liền đến ăn. Anh vừa ăn vừa làm cảnh cho cô nhìn. Hai mắt cô tròn xoe chăm chút dõi theo anh. Ăn xong cũng đã gần 3 giờ sáng.
Lúc này mắt của Mạc Thiên Di mỏi nhừ. Chỉ muốn nhắn lại mà ngủ. Còn chưa đầy 3 giây quả nhiên cô ngủ thật.
Anh bế cô vào phòng đặt lên giường. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trông đáng yêu. Khiến người đối diện kìm không được mà phải hôn.
“Chụt”
Hai hàng mi của Mạc Thiên Di khẽ động. Chỉ là cô không thể nào mở mắt lên nổi. Chỉ muốn ngủ mà thôi.
Nhưng đột nhiên cảm giác ngực bị chèn ép đến khó thở. Bả vai cô như bị ai cắn lên:
“Á…”
Mạc Thiên Di chợt tỉnh. Cô bị Phục Hưng cắn bả vai:
“Nguyễn Phục Hưng! Anh làm gì đó?”
“Em muốn biết?”
Anh đưa tay cởi từng chiếc cúc áo ra. Chiếc áo ngực không bị tháo rời mà bị kéo xuống. Để lại phần ngực đẫy đà ở phía trên. Anh nhào nặn ngực cô, thô bạo như phát tiết.
Cổ họng Mạc Thiên Di phát ra âm thanh gần như vỡ vụn, “Á… Dừng lại đi được không?”
Anh xoay người cô lại quay lưng về phía mình tìm chỗ thích hợp nhẹ nhàng đi vào.
“Á…”
Cô khẽ nhăn mặt. Sao khít như vậy. Tay cô nắm chặt ga giường, tạo thành những nếp nhăn hình tình yêu.
Nguyễn Phục Hưng không buông tha cô. Anh lật người cô lại kéo hai chân cô lên cao. Mạnh mẽ đẩy vào.
Hai tay Mạc Thiên Di túm chặt sau lưng người đàn ông, móng tay được cắt tỉa gọn gàng vì kìm lòng không nổi mà ra sức cào lên lưng người đàn ông, từng vệt xước đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình, vết cào trên làn da trắng tạo nên đối lập kích thích mãnh liệt.
Lần va chạm cuối cùng, Mạc Thiên Di không cách nào miêu tả được, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đến cuối cùng khi lên đỉnh cao, vừa đau lại vừa sung sướng, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, loại cảm giác vô trọng vô lực đó làm nước mắt cô trào ra.
“A…”
Nguyễn Phục Hưng bật cười dùng miệng che miệng cô lại, anh cắn mút lấy đầu lưỡi cô, vẫn có thể cảm nhận rõ rệt được trong cơ thể cô đang run rẩy.
Ở cô có một điều gì đó khiến anh chỉ muốn phát tiết, cuồng nhiệt không rời.
Đến sáng dậy, cô không thấy Phục Hưng đâu. Chỉ thấy điện thoại có tin nhắn.
“Anh đến bệnh viện! Mật khẩu nhà là ngày sinh của anh!Tối gặp!”
Cô ôm điện thoại lên hôn rồi cười. Ngày mới bắt đầu lại có thêm động lực làm việc.
…
“Di Di! Clip em chỉnh sửa xong rồi. Chị mau vào xem. Em phải công nhận một điều. Bác sĩ trong chiếc video đẹp trai quá! Chị cho em xin số điện thoại đi!”, bé thực tập sinh trong công ty cứ lẽo đẽo đi theo Mạc Thiên Di mà xin số của Phục Hưng.
Anh đồng nghiệp lắc đầu: “Vậy là em mới vào không nghe nói gì hả?”
“Sao vậy anh?”
Hai người một nam một nữ lại đứng lên diễn tả. Đồng nghiệp nữ câu cổ đồng nghiệp nam:
“Mau gọi bác sĩ đẹp trai đến đón tôi đi!”
“Được… Được…”
Cả phòng cười phá lên trong sự ngây ngốc của bé thực tập sinh.
Mạc Thiên Di cười đỏ mặt rồi gằn giọng: “Cả phòng mau đi làm việc đi!”
“Vâng vâng…”
…
Nguyễn Phục Hưng vừa bước vào cổng bệnh viện đã có người đi theo phía sau.
“Tao cho mày chết!”
Hai người đàn ông mặc áo đen xông đến đâm thẳng con dao vào người anh.
Dao đi xuyên qua da thịt trào ra một dòng máu đỏ tươi. Nguyễn Phục Hưng lấy tay ấn vào chỗ bị đâm không cho máu chảy nhiều hơn.
“Các người là ai?”
Người đàn ông hung hăng rút dao ra: “Tất cả là tại mày. Nếu không phải mày tụi tao cũng không bị công an sờ gáy!”
Ngoài trước truyền đến tiếng hét thất thanh của người đi khám bệnh:
“Á… Bác sĩ bị đâm rồi. Mau đến cứu người. Cứu người…”
Bảo vệ bệnh viện xong lên, cùng lúc các bác sĩ ở khoa cấp cứu cũng chạy ra:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]