Buổi chiều, bà Tuyết bận việc nên không ở lại chăm Mạc Thiên Di.
Nằm ở phòng bệnh hoài cũng chán, Mạc Thiên Di chậm rãi ngồi dậy, bước ra khỏi phòng.
Bình thường ít khi bệnh, đến khi nằm viện thì cũng hơn cả tháng.
Đến mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, khiến cô rùng mình. Cô đi chậm vào thang máy ấn lên tầng cao nhất. Ở tầng thượng bệnh viện có thể nhìn thấy khung cảnh toàn thành phố. Vừa mở cửa tầng thượng, một đàn chim lượn quanh. Bầu không khí vô cùng mát mẹ.
Mạc Thiên Di hít thở, cô đưa tay lên miệng dùng hết sức hét lên:
"Mọi chuyện rồi sẽ qua! Còn sống là hạnh phúc! Mạc Thiên Di mày làm được mà! Cố lên!"
Đàn chim nghe tiếng cô hét mà nháo nhào cả lên.
Bỗng dưng từ phía sau có một giọng nói truyền đến:
"Thật phiền! Muốn yên tĩnh cũng được!"
Mạc Thiên Di tròn mắt nhìn người đối diện, trong nắng chiều, mái tóc ánh lên màu nắng cộng thêm ngũ quan tinh tế của người đàn ông trước mặt, làm trái tim cô đập nhanh, không sao thở nổi. Cảm thấy lòng ngực mình như muốn nổ tung.
"Anh? Sao lại ở đây?"
"Tôi sao không thể ở đây?"
Mạc Thiên Di cúi mặt ngượng ngùng. Phải rồi! Anh sao không thể ở đây được chứ.
"Chào bác sĩ Hưng! Tôi là…"
"Bệnh nhân của tôi!"
Phục Hưng ngắt lời cô, ánh nhìn đặt về khoảng không gian trước mặt. Thân ảnh nhìn cao lớn nhưng có vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Anh trong mắt cô đã trưởng thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351537/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.