“Di Di…”,
Bàn tay tay Mạc Thiên Di khẽ động, bà Tuyết vui mừng hét lên gọi bác sĩ:
“Bác sĩ ơi! Con tôi tỉnh lại rồi…”
Không khí trong phòng bệnh yên lặng, bỗng náo nhiệt bở tiếng gọi, tiếng bước chân của y tá, bác sĩ.
“Con tôi sao rồi bác?”
Mạc Thiên Di nghe tiếng mẹ cô đang vừa hỏi vừa khóc. Khoé mắt cô khẽ động, rồi từ từ mở ra, đôi môi khô khốc gọi:
“Mẹ…”
Mẹ cô nhào vào người ôm cô. Bà vừa khóc vừa cười, đôi bàn tay đầy gân xanh run rẩy:
“Con không sao là tốt rồi!”
“Cha đâu mẹ!”
Lúc này, bà Tuyết run rẩy lùi về sau, tay cầm điện thoại lên ấn nút gọi: “Ông ơi! Con nó tỉnh lại rồi… Ông mau tới đây đi!”
Và người tiếp theo cô nhìn thấy chính là vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt. Anh ta đang đưa tay chuẩn bị cầm lấy tay cô:
“Mau thử co tay lại xem!”
Mạc Thiên Di dùng chút sức lực yếu ớt của mình co tay lại.
Vị bác sĩ gật đầu: “Tốt lắm! Có vẻ đã bình phục lại rồi. Bây giờ phải đợi kết quả kiểm tra tổng quát mới có kết luận chính xác!”
“Bác sĩ Hưng! Cảm ơn con nhiều lắm!”, bà Tuyết vừa lau nước mắt vừa nói.
Mạc Thiên Di kịp nhìn rõ người trước mặt. Vị bác sĩ này chẳng phải là Nguyễn Phục Hưng đó sao. Anh sao lại trở thành bác sĩ?
Cô nhấp khóe môi gọi nhỏ: "Nguyễn…"
Nhưng còn chưa kịp nói thì bị bà Tuyết ngắt lời:
"Di Di! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351536/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.