Buổi tối, Mạc Thiên Di uống thuốc xong liền nằm xuống ngủ, trong phòng chỉ nghe tiếng điều hòa.
Sau đó, Mạc Thiên Di lại nghe có tiếng gõ cửa gọi tên cô. Cô đi ra ngoài sau đó lại nghe tiếng khóc rất lớn. Cô đi theo hành lang, cứ đi, cứ đi. Càng lúc càng xa và tối. Sau đó, cô lại nghe tiếng cười đùa của trẻ con. Rồi một trái banh nhỏ lăn trúng chân cô.
"Chị ơi chị! Chị nhặt giúp em quả bóng đi!"
Cùng với tiếng của đứa trẻ là tiếng lá cây xào xạc lạnh sống lưng. Mạc Thiên Di không nghĩ nhiều cúi xuống nhặt bóng. Quả bóng bị gió thổi tiếp tục lăn.
Cô càng lại gần, quả bóng càng lăn xa. Sau đó lại nghe tiếng khóc và tiếng cười xen lẫn. Đến khi quả bóng dừng lại lúc này cô nhìn lên thấy bóng lưng của một người phụ nữ đang quỳ khóc:
"Mẹ xin lỗi con. Là lỗi của mẹ…", nói xong người phụ nữ này ngất đi.
Mạc Thiên Di hoảng sợ cầu cứu. Nhưng chỗ này nằm ở khuôn viên cách khá xa dãi phòng bệnh thì làm gì có ai nghe chứ. Cô cố gắng hết sức đỡ người phụ nữ ấy dậy đi đến phòng cấp cứu.
"Mau cứu người!"
Các y tá chạy ra cấp cứu, nhìn người phụ nữ tiều tụy đến đáng thương. Vì sao vậy?
Mạc Thiên Di đứng ngoài cửa phòng cấp cứu đến khi đèn tắt thì thấy Phục Hưng bước ra:
"Bà ấy sao rồi?"
"Bà ấy uống thuốc ngủ quá liều. May mắn cứu chữa kịp thời!"
Mạc Thiên Di nghe xong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351538/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.