“Chúng ta thân nhau sao?” Phòng khám bệnh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tô Chiêu không dám đi ra, đành phải lặng lẽ lùi vào trong góc làm việc. Giang Gia Thụ ngồi ở trước bàn làm việc, cả người tỏa ra khí lạnh, sắc mặt có chút u ám. Anh nhíu mày, lạnh lùng cúi đầu viết báo cáo. Tâm trạng bây giờ của thầy đang rất tệ, không có gì phải nghi ngờ cả. Loa phát thanh gọi tên bệnh nhân kế tiếp. Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên. Giang Gia Thụ kêu bệnh nhân ngồi xuống trước, rồi đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại. “Mẹ?” “Gia Thụ, con đang ở bệnh viện đúng không?” “Vâng, hôm nay con có lịch làm việc.” “Răng con gái của bạn mẹ có chút khó chịu, con bé đã đến bệnh viện của con rồi, con đi xem thử xem. Buổi trưa đưa con bé đi mua sắm và ăn uống.” Giang Gia Thụ đau đầu nói: “Mẹ, công việc của con rất bận.” “Dù bận thế nào cũng phải nghỉ trưa chứ, chỉ là ăn cơm thôi mà.” Anh kiềm chế cơn tức giận: “Con biết rồi.” Khi ra khỏi bệnh viện, Chân Điềm cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ngay khi thuốc tê hết tác dụng, vị trí vết khâu đau như kim châm, miệng cô còn có máu, đang muốn tìm chỗ nhổ ra thì mới nhớ tới lời anh dặn không được nhổ, cô cố gắng gượng nuốt xuống. Chết tiệt! Cô cảm thấy Đại Lộ nói rất đúng, đây có thể là quả báo của cô nhưng tại sao lại gặp quả báo? Chân Điềm không nói được, chính là cảm thấy dạo này mình hay gặp xui xẻo. Hai cái răng khôn này đã hành hạ cô suốt nửa tháng, ăn uống không ngon miệng, đi nhổ răng thì gặp người quen cũ. Nói thử xem có thảm hay không chứ? Dù sao thì cô cũng cảm thấy bản thân đã rất thảm rồi. Người quen cũ này còn muốn ôn lại chuyện xưa với cô. Nhưng khi thuốc tê trong miệng hết tác dụng, cả quai hàm của cô đều đau đến choáng váng đầu óc, làm gì còn nghĩ đến việc xấu hổ thẹn thùng trước kia. Cô không thèm nghĩ tới, cũng không muốn nhắc tới. Ai mà chẳng bỏ chạy. Hôm nay, cô coi như là học đi đôi với hành. Mấy ngày sau, Chân Điềm không dám nhai thức ăn bằng miệng, ngày nào cũng chỉ ăn cháo và uống sữa. Liên tiếp một tuần lễ, cô gầy đi rất nhiều. Đếm ngón tay đã qua sáu ngày, đến ngày thứ bảy, Chân Điềm đến phòng y tế của trường tìm bác sĩ để lấy sợi chỉ trong miệng ra. Mà bên kia, ở phòng khám khoa ngoại Răng Hàm Mặt. Chương Tâm Toàn đột nhiên thấy thầy Giang hôm nay có chút khác lạ. Bình thường thầy ấy thích mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên thầy đổi sang áo sơ mi màu xanh nước biển, giày da dưới chân bóng loáng, hình như tóc vừa cắt khi tan làm, kiểu tóc rất chỉn chu và tỉ mỉ. Khám bệnh là một công việc rất cực. Từ sáng đến chiều, Tô Chiêu có thể cảm nhận được rõ ràng sắc mặt của thầy ngày càng đen. Giang Gia Thụ đứng dậy hỏi Tô Chiêu danh sách tái khám hôm nay, Tô Chiêu thấy giọng điệu thầy khác thường nên không dám chậm chạp, lập tức sắp xếp tài liệu rồi đưa tới. Lật từ đầu đến cuối, anh thật sự lật từ đầu đến cuối thật, dáng vẻ xem danh sách rất nghiêm túc. Không tìm thấy, thôi bỏ đi. Anh vẫn có thể che giấu tâm tư của mình, giải quyết ổn thỏa mọi việc. Thông báo tan làm, bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Ngày tháng cứ thế trôi qua, công việc vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra. Đại học A bắt đầu kỳ thi cuối học kì 2. Nhiệt độ ở Bắc Thanh tăng cao nhất kể từ đầu mùa hè, nhiệt độ cao trong ba ngày liên tiếp, cuối cùng đến ngày 30 thì trời mưa tầm tã. Từ sáng sớm, Phương Chính đã gọi cho Chân Điềm để nhắc cô hôm nay là sinh nhật anh. Vốn định buổi chiều đến đón cô từ trường đến club luôn, nhưng trời đột nhiên đổ mưa, đường chính bị tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng. “Em ngồi taxi 10 phút là tới rồi, anh không cần đến đón em đâu.” Chân Điềm cầm ô chạy ra khỏi trường, nước mưa tạt vào má rất dễ chịu, cũng rất mát mẻ. Hôm nay thời tiết xấu, không dễ bắt được xe. Đến khi bắt được một chiếc xe, sau đó cô nhìn mình trong gương thì phát hiện mặt đã bị trôi đi hết một nửa lớp trang điểm rồi. Vốn dĩ cô muốn mặc kệ không quan tâm đến nữa, chỉ nghĩ chuyện đã qua thì thôi đi nhưng nghĩ tới nếu như một lát nữa có bạn bè của Phương Chính ở đó thì cô có chút xấu hổ. Chần chừ một lúc, cô đành chấp nhận số phận, mở hộp phấn trang điểm ra, nhìn vào gương dặm lại lớp trang điểm. Người tài xế ngồi ở trên ghế lái nhìn thấy cảnh này, không kìm được thốt lên: “Cháu vốn đã đẹp rồi, không nhất thiết phải bôi mấy thứ hóa chất đó lên mặt đâu.” Người tài xế đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Cháu giống hệt đứa con gái của chú, cứ thích trét bột vào mặt.” Chân Điềm không biết phải trả lời như thế nào? Cô nặn ra một nụ cười ngốc nghếch, đáp lại người tài xế. Trong đầu hiện lên một câu quảng cáo, nói thế nào nhỉ, đúng rồi, là thế này: Bạn vốn dĩ rất đẹp “CHANDO”. Hahaha… Công ty của Phương Chính nằm ở thành phố S. Lúc trước thỉnh thoảng có đưa người đến Bắc Thành bàn công việc, gần đây thì hay đến Bắc Thành hơn, nghe nói công ty sắp chuyển đến đây để phát triển. Mấy người bạn của Phương Chính đến rất sớm, lúc này anh ấy không thể rời khỏi đây được nên đã nhờ người phục vụ bên cạnh ra đón cô: “Cô ấy họ Chân, cậu ra nhìn xem người nào đẹp nhất thì đó chính là em gái tôi.” Đám bạn của anh nghe vậy lập tức ồn ào lên: “Em gái nào họ Chân thế? Chắc không phải là em gái kết nghĩa đấy chứ?” Phương Chính nghiêm mặt, ném một quả quýt vào cái người ngồi trên ghế sô pha đối diện: “Kết nghĩa cái đầu mày, đó là em gái của tao!” “Dô dô, em gái nào thế?” “Em gái không cùng huyết thống, được chưa? Lát nữa tụi mày đàng hoàng một chút đi, em ấy rất nhát gan, không được bắt nạt em ấy.” Đây là lần đầu tiên Chân Điềm đến một club như thế này, hành lang trong club rất dài, đèn tường lộng lẫy khiến cô nhức mắt, cô cảm thấy choáng ngợp khi bước lên tấm thảm mềm mại dưới chân. Cửa phòng bao khép hờ, bên trong truyền đến tiếng ồn ào. Nếu không phải do Phương Chính đã gửi số phòng, suýt chút nữa Chân Điềm đã nghĩ mình đã đi nhầm phòng. Người phục vụ đẩy cửa cho cô, tiếp theo cô nhìn thấy cảnh bên trong phòng bao. Mắt nhìn xung quanh căn phòng, có ba nhóm người đang ngồi trên ghế sofa bọc da trước bàn trà nhỏ, có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều là đàn ông. Phương Chính thấy cô đến vội vàng đứng dậy chào cô. “Sớm biết như vậy anh đã đi đón em rồi. Em có bị dính mưa không?” Anh ân cần lấy cái túi trong tay của cô, đặt lên cái tủ bên cạnh. “Không, em có mang ô.” Phương Chính kéo cô qua giới thiệu với đám bạn của mình: “Đây là em gái tao, tên Chân Điềm, người thân duy nhất của tao trên thế giới này.” “Dô, rất ngọt[1]? Em ấy trông ngọt ngào phết đấy! Được đấy Phương Chính, có một cô em gái xinh đẹp như vậy mà không giới thiệu sớm, bọn tao vẫn còn có người độc thân đấy.” [1] 真甜 Zhēn tián = rất ngọt -> đồng âm với 甄甜 Zhēn tián = Chân Điềm “Cút đi, tao cảnh cáo bọn mày, em gái tao vẫn còn nhỏ, nói chuyện chú ý một chút.” “Hahaha …” Lại một trận ồn ào. Phương Chính lặng lẽ giải thích với cô: “Đây đều là bạn của anh, em yên tâm, tuy bọn họ thích nói đùa nhưng thực ra đều rất nhát gan. Có anh ở đây, em không phải sợ bọn họ.” Chân Điềm gật đầu không nói gì. Phương Chính dẫn cô ngồi xuống, màn hình điện thoại di động để trên bàn trà sáng lên, anh cầm lên nhấc máy, không nói lời nào đã cúp máy rồi. “Điềm Điềm này, em ngồi ở đây nhé, anh đi đón một người quen.” Vẻ mặt anh ta rất thần bí. Chân Điềm lấy trái quýt nhỏ trên bàn, nghe vậy hỏi: “Ai thế?” “Lát nữa em sẽ biết, anh đi đón cậu ta nhé!” Phương Chính rời đi chưa được nửa phút thì Chân Điềm đã đi vào nhà vệ sinh. Lúc đang rửa tay, trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng của Giang Gia Thụ. Người quen mà Phương Chính nhắc đến, đừng nói là Giang Gia Thụ đấy nhé? Ý nghĩ này nhanh chóng bị cô phủ nhận. Hôm nay là ngày làm việc, Giang Gia Thụ phải đi làm, hơn nữa Phương Chính có vẻ không thân với Giang Gia Thụ lắm. Cô lau khô tay, chậm rãi tìm phòng rồi đẩy cửa đi vào. Thấy phòng bao sôi động hơn trước, dường như đã có người ngồi vào chỗ cô vừa ngồi. Phương Chính chắn tầm nhìn của cô nên không nhìn thấy người đó là ai, bước thêm hai bước, Chân Điềm lập tức nhìn thấy Giang Gia Thụ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]