Anh ăn mặc rất chỉnh tề.
Áo sơ mi trắng, mang cà vạt, quần đen, giày da.
Tây trang và giày da.
Trái lại nhìn rất máu chó, không ngờ đó lại là Giang Gia Thụ, vậy mà thực sự là Giang Gia Thụ.
Phương Chính đang ngồi bên cạnh anh, ba người đối mặt với nhau, lại khiến Chân Điềm nhớ đến con hẻm ẩm thấp và oi bức trong tòa nhà nhỏ đổ nát kia. Cùng với Phương Chính và anh trai hàng xóm sống ở trên tầng, xây dựng một mái nhà không cùng huyết thống.
Dường như đã trở về năm năm trước, có vẻ như tất cả mọi người đều đã thay đổi, điều khác biệt là chỉ còn lại một mình cô còn ở quá khứ.
Cũng không biết oán hận tích tụ trong lòng là vì ai. Cô không muốn nói chuyện, lẳng lặng đứng đó, không biết nên ngồi xuống hay nên rời đi.
Nhưng rời đi thì không được, hôm nay là sinh nhật của Phương Chính, không thể để anh ấy bị bạn bè cười nhạo.
Phương Chính kéo cô đến chỗ người đàn ông.
Anh ấy giải thích với Chân Điềm: ”Em còn nhớ ai đây không? Chính là cái người sống ở phía trên nhà chúng ta! Anh trai họ Giang của em đó.”
“Nhớ, làm sao lại không nhớ được.”
Từ “anh trai” này quả thực rất thích hợp. Năm đó cô bao nhiêu tuổi chứ?
16 tuổi?
Ký ức hơi mơ hồ, cô không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là năm đầu cấp ba.
Còn anh ấy?
23 tuổi, học đại học ở Hồng Kông, chuyên ngành bệnh viện Răng Hàm Mặt.
Thực ra sau này cô mới biết những chuyện này, vì lúc đó cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-co-chut-ngot/777804/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.