Đang mơ màng chìm trong giấc mơ gặp trai đẹp, Lạc Tâm bỗng bừng tỉnh bởi chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô bực bội cầm lấy chiếc đồng hồ không thương tiếc ném thẳng vào tường. 
"Xoảng!" một tiếng, chiếc đồng hồ im lặng, chỉ còn lại từng mảnh vỡ vụn nằm lăn lóc dưới sàn nhà. 
Lạc Tâm chẳng buồn bận tâm, tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ. 
Dường như ông trời đang muốn trêu đùa cô, khi vừa mới đi vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, vò đầu bứt tai, tức xì khói cầm lấy điện thoại, ấn nhấc máy. 
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lo lắng của cô bạn đồng nghiệp: 
"Lạc Tâm, cô không đi làm sao? Bà la sát đang tìm cô đó, nếu cô còn không tới nữa là xong đời đấy!" 
Lạc Tâm đang mơ màng bỗng tỉnh táo lại, liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức thì lại chẳng thấy đâu, cô cuống quít ngồi bật dậy. 
Trời đất ơi! Cô đã làm gì vậy?! Tự ném đi chiếc đồng hồ báo thức duy nhất, còn ngủ quên, muộn giờ làm... 
Aaa...cứu cô đi, ông trời ơi! 
"Huhu...Noãn Noãn à, cô phải giúp tôi." Lạc Tâm khóc không ra nước mắt nói vào điện thoại, đầu óc rối tung cả lên. 
"Giúp làm sao đây? Mấy lần trước tôi đã lấy hết tất cả lý do xin nghỉ phép cho cô rồi, không thể nói lại được, bà la sát nghi ngờ mất." Đầu dây bên kia Hạ Noãn Noãn ảo não, che miệng khẽ đáp. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-duong-ngan-van-lan-dung-yeu-em/3744174/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.