Hai người cùng nhau rời khỏi quán ăn, rồi đón xe trở về nhà của Trình Lạc.
Chiếc taxi chạy khoảng hơn 1h' thì dừng lại ở trước một cánh cổng màu trắng. Trình Lạc xuống xe nhìn về phía cánh cổng ấy khẽ cười, cô nhìn qua anh nói :
" Đi thôi. "
Trình Lạc đưa tay ấn chuông cửa đứng đợi một chút thì có người đi ra. Người phụ nữ trung niên dè chừng hỏi :
" Xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt như vậy hai người tìm ai? "
Trình Lạc : " Vú Dung là vú phải không. Vú không nhận ra con sao? Là con Trình Lạc đây? "
" Trình Lạc? " Vú Dung khá ngạc nhiên khi có người gọi tên mình như vậy nhưng ngay sau khi nghe được tên cô gái ấy Vú Dung liền gấp gáp hỏi lại :
" Cô gái này, cô nói cô là Trình Lạc tiểu thư? "
Trình Lạc : " Là con, vú mau mở cửa cho con đi. "
Vú Dung nghe như vậy mau chóng mở cửa cho cô, Vú Dung gấp gáp đi tới bên Trình Lạc hỏi :
" Tiểu thư là cô thật sao? "
Trình Lạc : " Là con đây. "
Vú Dung nở một nụ cười hiền đôi tay có phần nhăn nheo chạm vào gương mặt cô nói :
" Đúng là tiểu thư thật rồi. Cô đấy càng lớn càng xinh đẹp, cũng may mà phu nhân có gửi cho ta xem một tấm hình của cô nếu không ta thực sự không nhận ra cô đấy. "
Trình Lạc : " Con thực sự xinh tới vậy sao? "
" Rất đẹp. Lạc Lạc của Vú Dung đương nhiên là đẹp rồi. "
Trình Lạc : " Nhưng có điều... "
" Tiểu thư cô coa chuyện gì à? Nhưng cái gì? "
Trình Lạc : " Nhưng vú tính cho con ở đây tới sáng sao? "
" Ấy chết, Vú Dung xin lỗi cô, do vú già lẩm cẩm rồi. Nào mau vào trong đi, nếu không sương đêm xuống rất độc đấy. "
Cả ba người cùng nhau tiến vào trong. Tới lúc này vú Dung mới chú ý tới chàng trai đi cùng tiểu thư nhà mình bà hỏi :
" Tiểu thư à? Chàng trai này là ai vậy? Là cô gia sao? "
Trình Lạc liếc nhìn anh rồi, trả lời : " Vú nnghĩ nhiều rồi, đây là bệnh nhân của con. Vú hãy xắp xếp phòng cho anh ta nha con về phòng đây. "
" Được tiểu thư yên tâm. À đúng rồi cô có muốn ăn gì nữa không để vú Dung làm cho? "
Trình Lạc : " Con vẫn còn rất no. Không cần đâu vú. "
" Vậy được rồi. Vậy có hid cần cô cứ gọi vú nha. " Vú Dung nói rồi đi vào trong sắp xếp.
Trình Lạc : " Lát nữa anh đi theo vú Dung để về phòng mình nghỉ ngơi nha. Tôi có chút mệt nên đi nghỉ trước đây. "
" Được. "
Trên bàn ăn sáng, sau khi Trình Lạc đã ăn xong nhìn anh nói :
" Từ Viên Khang. Tôi có chút chuyện cần ra ngoài một chuyến, nếu anh muốn ra ngoài đi dạo thì cứ gọi xe nha. "
Từ Viên Khang : " Em đi đâu vậy? "
" Ra ngoài một chút thôi. "
Từ Viên Khang : " Nếu tiện thì anh có thể đi chung không? "
Trình Lạc suy nghĩ một chút rồi nói :
" Thôi được rồi, vậy đi thôi"
Trình Lạc hỏi vú Dung lấy chìa khóa xe và cùng anh rời khỏi nhà, trên đường đi ngang qua một tiệm hoa, cô liền bảo anh đỗ lại.
Trình Lạc vào trong tiệm hoa nhân viên thấy có khách bước vào thì mau chóng ra đón tiếp.
" Vị tiểu thư này cô muốn chọn loại hoa gì ạ? " nữ nhân viên kia hỏi.
Trình Lạc : " Cô cho tôi hỏi một chút hoa lưu ly ở bên nào vậy? "
" Ò, hoa lưu ly sao? Vậy mời tiểu thư đi bên này...
Tiểu thư nhìn xem đây là bó hoa lưu ly mà chúng tôi mới vừa kết xong còn rất tươi. " Vừa nói cô nhân viên kia vừa nâng bó hoa lên giới thiệu.
Trình Lạc nhìn về phía bó hoa cười đáp :
" Ừm, bó hoa này rất đẹp, nhưng tôi muốn tự tay mình chọn để tặng cho người ấy... " Từ Viên Khang cũng bước tới ngay khi cô vừa nói xong câu đó. Bàn tay anh xiết chặt, ' Người ấy ' mà cô nhắc tới là ai?
Trình Lạc đi một vòng tự tay mình chọn những bông hoa lưu ly, sau khi đã lựa chọn xong thì cô đưa cho nhân viên gói lại.
Khi đã mua hoa xong Trình Lạc nói cho anh đi chỉ rồi rời đi. Từ Viên Khang đậu xe trước cổng một nghĩa trang rồi nhìn cô hỏi :
" Tại sao mình lại tới đây? "
Trình Lạc ánh mắt đượm buồn đáp :
" Tới thăm ông bà nội của tôi. Dù sao cũng lâu lắm rồi tôi chưa trở về. " Trình Lạc cùng anh đi một hồi, tới trước mộ của bà cô. Trình Lạc đặt bó hoa bên cạnh di ảnh bà mình, cô kính cẩn cúi đầu chào rồi nói :
" Nội, con về rồi. Lạc Lạc bất hiếu lâu như vậy mới về thăm ông bà, ông bà không giận con chứ ? "
Từ Viên Khang nhìn bó lưu ly được đặt bên di ảnh bà cô thì hỏi :
" Người ấy mà em nhắc đến trong tiệm hoa là bà em ? "
Trình Lạc : " Nếu không thì còn ai vào đây nữa? " Nghe câu trả lời của cô anh chỉ khẽ mỉm cười không đáp.
Ngồi bên cạnh phần mộ của ông bà Trình Lạc một lát rồi hai người cũng rời khỏi.
Từ Viên Khang đậu xe lại bên đường rồi hai người cũng nhau tản bộ.
Trình Lạc đi tới ngồi xuống chiếc ghế đá chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình nói :
" Ngồi xuống đi, giường như anh có chuyện muốn hỏi tôi thì phải? "
Từ Viên Khang đi tới ngồi bên cạnh cô đáp :
" Đúng là ai có chuyện muốn hỏi em. "
Trình Lạc : " Nói đi, là chuyện gì? "
" Anh muốn biết tại sao trong suất nhiều năm như vậy em lại luôn đeo khẩu trang? Giấu đi khuôn mặt thật của mình? "
Trình Lạc : " Anh muốn biết thật sao? " Nghe cô hỏi như vậy Từ Viên Khang khẳng định chắc nịch.
Trình Lạc : " Nếu anh có lòng muốn biết thì tôi cũng có lòng nói ra vậy. Thực ra trước đây ba tôi không hẳn chỉ là một người kinh doanh bình thường như bây giờ. Ba tôi trước đây là một người sống trong hắc đạo, chém chém giết giết là điều rất bình thường, nhưng sau này ba gặp và yêu mẹ tôi ông dần rút lui khỏi giới giang hồ. Tuy nhiên vẫn có những kẻ thù trong quá khứ không chịu buông tha cho ông, chúng không giết được ba tôi nên chuyển mục tiêu sang tôi.
Năm tôi 3 tuổi, mẹ đang dẫn tôi đi mua sắm thì bất ngờ một nhóm người xông ra chặng đường cũng may mắn những thuộc hạ của ba tôi tới kịp cứu tôi và mẹ nhưng khi ấy tôi cũng đã bị bọn họ làm bị thương một vết thương khá sâu ở bắp tay phải. Từ đó trở về sau ba tôi luôn yêu cầu tôi phải đeo khẩu trang, chỉ có vệ sĩ thân cận mới có thể nhìn thấy mặt tôi. Tất cả các trường mà tôi theo học đều là do ba tôi xây dựng , khi ăn tôi luôn phải một mình khi chơi đùa tôi cũng chỉ có thể một mình, tôi tưởng rằng cả đời này tôi cũng chỉ có một mình mà thôi, nhưng năm tôi học cấp 3 tôi có quen một người bạn, tên là Thái Vũ Tinh, chúng tôi chơi cũng rất thân với nhau, thân tới nỗi cô ta đã có thể nhìn thấy mặt tôi rồi. Sau đó tôi có yêu một anh khóa trên tên Bạch Đằng, chúng tôi yêu nhau cũng được vài năm nhưng không ngờ người bạn mà tôi coi là bạn thân ấy lại cướp bạn trai tôi. Mà tôi cũng không ngờ rằng anh ta tham phú phụ bần nghĩ tôi nghèo nên yêu bạn tôi. Anh thấy co buồn cười lắm không? "
" Cũng không hẳn, nhưng sao bây giờ em lại không sử dụng khẩu trang nữa? "
Trình Lạc : " Anh quên là tôi có người chống lưng sao? Người chị em tốt của tôi là Đại Tỷ Huyết Long đấy. Hơn nữa một người xinh đẹp như tôi mà đeo khẩu trang trang 24/7 vậy anh không thấy lãng phí tài nguyên sao? Với lại tôi chọn ngành y này cũng rất phù hợp với tiêu chí của ba mẹ tôi còn gì? Ngoại trừ những lúc trong phòng khám ra hầu như tôi toàn phải đeo khẩu trang phẫu thuật. Nhưng thật đáng tiếc bố mẹ tôi lại ra ức ngăn cản tôi học y. "
" Tại sao vậy? "
Trình Lạc : " Vì ba mẹ muốn tôi thừa kế công ty. Thôi bỏ đi không nói nữa chúng ta về thôi tôi đói rồi.''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]