Trình Lạc đang trong phòng mình nghe tiếng gõ cửa nên cô đã ra mở.
Trình Lạc : " Vú Dung có chuyện gì sao ạ? ''
" Tiểu Thư à, Từ thiếu nhờ tôi nói với cô là hãy ra bãi biển cậu ấy có chuyện muốn nói. " Vú Dung đáp.
Trình Lạc : " Nói? Nhưng nói cái gì mới được chứ? "
" Vú Dung cũng không rõ nữa, chỉ nghe cậu ấy dặn vú như vậy, thôi cô mau ra bãi biển đi cậu ấy đang đợi đấy. " Nói xong vú Dung liền xuống nhà. Trình Lạc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng vú Dung, ngay sau đó cô cũng rời khỏi phòng theo lời vú Dung nói mà ra bãi biển.
Từ phía xa cô đã thấy được ánh sáng, đi tới gần hơn mới thấy đó là đèn led, lồng đèn và nến. Tới gần hơn cô thấy Từ Viên Khang với bộ vest màu trắng ngồi bên cây đàn dương cầm, khi thấy cô bước tới anh nhìn cô nở một nụ cười thật tươi rồi bắt đầu chơi đàn. Tiếng đàn du dương hòa quện cùng tiếng sóng vỗ đúng là tạo cho con người ta một cảm giác yên bình thoải mái.
Trình Lạc nhắm mắt lại thưởng âm nhạc, tới khi kết thúc cô mới dần mở đôi mắt mình ra. Từ Viên Khang đáp đưa tay ôm lấy bó hoa tulip màu đen, đôi chân mạnh mẽ sải bước về phía cô. Trình Lạc vẫn luôn quan sát anh cho tới khi anh đứng trước mặt mình cô mới lên tiếng hỏi :
" Từ Viên Khang, đây là sao? "
Từ Viên Khang không đáp lại câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967808/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.