Sáng hôm sau Trình Lạc là người tỉnh dậy trước, trời cũng đã sáng Trình Lạc mau chóng trở về phòng của mình. Sau khi cô thay đồ xong bước ra ngoài đã thấy Từ Viên Khang đứng trước cửa, Trình Lạc lắp bắp nói :
" Anh... Anh làm gì vậy? Sao lại đứng đây. "
Từ Viên Khang : " Sao hả? Em làm chuyện xấu gì, sợ anh phát hiện sao? "
" Anh đừng nói lung tung. Ai làm chuyện xấu chứ?! "
Từ Viên Khang ghé sát lại phía cô nói : " Nếu không làm chuyện xấu gì tại sao sáng sớm đã chuồn vội như vậy? Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên em ép anh ngủ với em. " Nghe tới đây Trình Lạc vội nhón chân lên dùng tay chặn miệng anh lại, cô nhìn xung quanh thấy không có ai mới buông tay ra và nói :
" ừm... Hôm qua chỉ là sự cố thôi. Sẽ không có lần sau đâu... "
Từ Viên Khang : " Không sao anh rất vinh hạnh và chờ đợi những lần sau nữa... "
Trình Lạc cố lảng tránh cô không muốn nhắc tới chủ đề này nữa :
" Ờ... Chúng ta mau đi ăn sáng thôi. Không phải anh còn muốn gặp lại cô ấy sao? Nếu anh còn đứng đây phí thời gian thì anh sẽ không gặp được đâu. "
Từ Viên Khang : " Anh cũng không gấp. Gặp không gặp được thì thôi vậy. Dù sao bây giờ đối với anh cũng chẳng quan trọng lắm. "
" Thật sao? Vậy chúng ta về thôi, đi làm gì nữa? " Vừa nói Trình Lạc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967811/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.