Rất lâu sau đó Từ Viên Khang mới ra ngoài, ngay khi cánh cửa vừa khép lại ánh mắt anh liền lộ ra tia sáng lạnh lẽo, bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, anh tin người phụ nữ bên trong phòng chính là mẹ mình, anh tin tưởng Trình Lạc, nhưng bản thân anh vẫn muốn xác nhận lại thêm một lần nữa.
Trình Lạc thấy anh cứ im lặng, cô lo lắng bước lên phía trước :
" Anh, vẫn ổn chứ? "
Từ Viên Khang : " Anh không sao? Chuyện hôm nay cảm ơn em. Đi thôi để anh đưa em về. " Trình Lạc chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo phía sau anh. Trong lòng cô tò mò một chuyện nhiều lúc muốn hỏi rồi lại thôi, nhưng suy đi tính lại vẫn nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, Trình Lạc hướng về phía trước mà gọi :
" Này. Tôi... có một chuyện hơi thắc mắc muốn hỏi anh. " Từ Viên Khang nghe tiếng cô gọi anh xoay người lại tiến tới trước mặt cô nói :
" Em là muốn hỏi, tại sao trước đó cho dù là anh cầm tờ xét nghiệm ADN mà vẫn có chút phân vân vậy ban nãy sao lại xác nhận đúng không? "
Trình Lạc gật đầu : " Đúng vậy? "
Từ Viên Khang khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói :
" Là anh đã nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay bà ấy, người khác có thể không biết nhưng anh lại biết rất rõ ràng bởi vì vết thương đó là do chính tay anh gây ra. Hồi nhỏ anh rất ngang bướng một lần mẹ đưa về quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967682/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.