Từ Viên Khang đưa Trình Lạc tới một quán cafe, hai người chọn một bàn trong góc khá yên tĩnh. Do là ngồi đối diện nên Trình Lạc hoàn toàn thấy được ánh mắt đó của Từ Viên Khang ánh mắt như muốn bóc trần mọi lớp vải trên người cô, Trình Lạc nhíu mày nói :
" Anh nhìn đủ chưa. "
Từ Viên Khang : " Chưa. Nhìn cả đời này anh cũng thấy không đủ. " Trình Lạc chỉ đành còn cách để mặc anh.
" Tôi gọi anh ra đây là có một chút chuyện muốn nói. "
Từ Viên Khang : " Em nói đi, anh đang nghe. "
" Hôm qua, Nhậm Doanh Doanh bị đánh cô ta không sao chứ? "
Từ Viên Khang : " Anh nghe nói là không sao. nghe nói có động thai nhưng không vấn đề gì? "
" Nghe nói? Anh không tới thăm cô ta sao? "
Từ Viên Khang nhún vai : " Thăm gì chứ? Cô ta cũng đâu phải là em. "
Trình Lạc nghe như vậy hắng giọng một tiếng : " Anh nghiêm túc một chút đi, ban nãy khi ôm anh... tôi cảm nhận được hộp thuốc trong túi áo của anh. Anh vẫn chưa bỏ thuốc sao? "
Từ Viên Khang chột dạ liền chuyển tầm mắt nhìn xung quanh, biết là không thể trốn nên đành phải đương đầu, ánh ngước mặt đối diện với ánh mắt của cô mà trả lời :
" Anh đang cố, trước đây anh hút rất nhiều, nhưng bây giờ thỉnh thoảng anh mới hút thôi. "
Trình Lạc nghe anh nói đôi mày cau càng chặt : " Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967684/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.