????
Mưa cũng không biết xuân đã đi, một phương trời trong biết hạ sâu.
(Một câu trong bài thơ Hỉ Tinh của Phạm Thành Đại (喜晴-范成大)
Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm: Mưa cả ngày cũng không biết mùa xuân đã qua, ngày trời trong mới phát hiện thì ra đã đến cuối hạ.)
Mùa hạ ở núi Phục Vương rung động lòng người nhất.
Ve hạ luôn kêu lanh lảnh, khiến đêm này càng thêm an tĩnh.
Tiêu Chiến xong lớp tối, ngồi trên bãi đá trong viện, bên tay có hai chén trà đợi đã nguội.
Trong viện, dưới ánh trăng, một người áo đơn màu xanh lá, bên hông buộc dải lụa gấm hoa văn hình chữ Vạn 卍, trong tay cầm một cây trường thương sơn đen mũi bạc, đầu thương rũ tua đỏ.
Lúc nói chuyện mũi thương rét lạnh, cổ tay vừa chuyển đâm về phía bóng mờ của cây hải đường thưa thớt ở góc viện, chạm tới liền nhanh chóng xoay người, mũi bạc thế như chẻ tre, đánh rơi một đóa hoa hải đường, thu vào trong ngực.
Kỹ thuật dùng thương của tiểu đại vương từng có một không hai trong quân của Vương gia, giáo đầu gọi là: Có thể phá trại địch, có thể vá càn khôn.
"Nhất Bác, trà nguội rồi, có thể uống chưa?"
"Được. Ca ca, tặng ngươi cái này."
Vương Nhất Bác thu thương lại đeo sau lưng, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Chiến. Lòng bàn tay mở ra một đóa hải đường, Tiêu Chiến nhận hải đường, đặt lên《Kinh Kim Cương》chưa lật trang nào trên bàn đá, lại nâng chung trà lên đưa cho Vương Nhất Bác.
Mỗi đêm luyện thương xong, người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-h-am-mon/222211/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.