????
Đèn xanh soi bóng cổ Phật, đêm thu xao động thiền tâm.
Hơn một tháng không gặp, Vương Nhất Bác gấp gáp cởi sạch từng lớp lớp che đậy, da thịt thân cận cùng Tiêu Chiến, muốn giữ y thật chặt trong mắt, vững vàng đè dưới người.
Tiêu Chiến vẫn luôn cau mày, đôi mắt không còn nước mắt chớp chớp xuất thần, y cắn môi dưới, ngoan ngoãn nâng vòng eo lên, thuận theo động tác của Vương Nhất Bác, để người nọ cởi sạch cả áo trong của mình.
Còn chưa kịp thích ứng với độ ấm da thịt của Vương Nhất Bác, chỗ quan trọng liền bị Vương Nhất Bác nắm vào trong tay một phát, Tiêu Chiến chưa từng có thể nghiệm như vậy, giật mình một cái, gần như sắp chịu không nổi.
Quần áo cởi hết, trần truồng đối diện nhau, lúc này Tiêu Chiến mới biết được một thân vết đao và vết kiếm của Vương Nhất Bác, rơi trên da thịt trắng nõn đều cứng rắn khó phai mờ cỡ nào.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè dưới thân, nâng đôi tay lên vòng trên vai hắn, rũ đầu ra sức chui vào trong lòng Vương Nhất Bác. Nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi:
"Ca ca, cho ta, được không?"
Cẳng chân của Tiêu Chiến treo bên mép giường, lung la lung lay không chịu nổi, rơi xuống dưới giường, rất nhanh liền bị một bàn tay to vớt lên. Vương Nhất Bác hôn khắp mọi nơi, hôn đến mức khuôn mặt thanh tú của Tiêu Chiến đều là màu dục vọng đỏ đậm.
Lúc này y lại hoàn toàn quên Phật pháp của Quan Âm Đại Sĩ, quên kinh văn mà sư phụ truyền thụ, chỉ nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-h-am-mon/222212/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.