????
"Sư thái, ta vừa nhớ ra, hôm nay trong trại không có rau quả, chi bằng ta theo ngài đi lấy một ít nhé?"
"Cũng được. Tiểu đại vương vẫn ngay thẳng như thuở nhỏ."
"Ha ha, ha ha."
Tĩnh Tuệ sư thái đáy mắt mỉm cười, nắn vuốt Phật châu, nói:
"Nghi Thanh, con cùng Vương thí chủ đi lấy đi."
"Vâng, sư phụ."
Đợi Tĩnh Tuệ sư thái đi xa vài bước, Vương Nhất Bác cố ý dừng lại phía sau, đi rất chậm.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh đành phải đứng trên đường đá chờ hắn, mắt thấy Tĩnh Tuệ sư thái đằng trước đã qua khúc cua, Vương Nhất Bác hai bước chạy tới trước mặt tiểu hòa thượng Nghi Thanh.
"Nghi Thanh tiểu sư phụ, năm nay ngươi mấy tuổi?"
"Hai mươi bốn."
"A!"
"Sao vậy?"
"Lớn hơn ta a. Ta còn tưởng......"
"Tưởng cái gì?"
Vương Nhất Bác nhếch miệng cười với tiểu hòa thượng Nghi Thanh, đầy mắt không có hảo ý, nhưng cũng không đáp tưởng cái gì.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh lại nói trong lòng: Vô lý hết sức.
Không nói với Vương Nhất Bác nữa, ngón tay thon dài xoắn vào nhau, cất bước đi về phía Tịch Chiếu am.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh đi rất gấp, cây cối trước núi rậm rạp, đường núi có nhiều gập ghềnh, trên các tấm đá đều mọc rêu xanh.
Vương Nhất Bác vừa định lên tiếng gọi y chậm một chút, liền nghe thấy một tiếng "A", Nghi Thanh trượt một chân, ngã ngồi trên mặt cỏ xanh dính mưa, đôi tay che kín mắt cá chân.
"Nghi Thanh tiểu sư phụ, bị thương sao?"
"Chưa từng."
Tay của tiểu hòa thượng Nghi Thanh chống lên cỏ, muốn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-h-am-mon/222210/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.