Cả bọn ra về vào lúc tám giờ tối. Ai ai cũng bắt đầu lo thi Đại Học, chẳng như Trương Phàm, một mình một nhà, ở nhà bọn họ còn có nhị vị phụ huynh hối thúc học này học nọ
Một dãy motor dừng trước cửa KTV
Đường Vũ Địch trừng mắt “Các cậu đều chạy xe motor a?”
Triệu Vũ Minh vui vẻ nói “Đương nhiên, chưa từng nghe câu người nào của đó sao~ lo mà học theo tụi này đi”
Đường Vũ Địch có chút ngượng “Hắc hắc”
Những người này tửu lượng cao, uống bia như uống nước, chạy xe cũng chẳng sợ té. Nhưng cậu thì khác
Tuy rằng Đường Vũ Địch vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng ai cũng nhìn ra được cậu nhóc đã say bí tỉ từ lâu
Bỏ đi bộ mặt lạnh băng, hiện ra tính cách trẻ con. Vài người thấy cậu quá đáng yêu, lâu lâu lại chọc ghẹo cậu
Đường Vũ Địch theo bản năng đi đến chiếc motor quen thuộc, ngẩn ngơ đứng bên xe, tựa như cún con chờ đợi chủ
Trươn Phàm u ám nhìn cậu, trong lòng cũng không yên tâm, bước nhanh về phía cậu
Đồ ngốc, tại sao lại không biết chừng mực kia chứ?
Ngay lúc hắn muốn ôm lấy cậu thì ánh mắt mê ly của Đường Vũ Địch lại nhìn sang hắn, thanh tỉnh hơn một chút, giống như tiểu hài tử làm sai cúi đầu nhận lỗi “Em xin lỗi”
Trương Phàm sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi. Tay hắn cứng đơ, cố lắm mới nắm chặt lại được, móng tay cắm thẳng vào trong da
Chung Lâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468612/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.