Hai người đứng như trời trồng, cuối cùng Đường Vũ Địch chịu thua, ngẩng đầu lên
“Ca, hôm nay em không được vui, em xin lỗi”
Con mẹ nó lại câu “em xin lỗi” này
Trương Phàm nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy thật buồn bã “Vì sao không vui?”
Đường Vũ Địch không dám nhìn thẳng “Em. . . . . .”
Trương Phàm hù một tiếng “Không biết?”
“Không phải. . . . . .”
“Tôi nói thay cậu” Trương Phàm nắm chặt tay lại, cố gắng giữ thanh âm không run rẩy “Tôi rất đáng ghê tởm đúng không?”
Người Đường Vũ Địch run lên, không biết nói gì chỉ biết nhìn chằm chằm Trương Phàm
“Chuyện hôm đó— cậu nhớ, đúng không? Tôi hôn cậu, tôi nói yêu cậu, thật ra cậu nhớ hết”
Đường Vũ Địch xanh mét mặt mày, một chữ cũng không nói được, loay hoay bối rối không biết làm gì, ánh mắt không biết đặt đi đâu
“Ghê tởm sao? Người ca ca cậu luôn tin tưởng lại ghê tởm như vậy. Đúng, mẹ nó tôi thích cậu, người tôi thích không phải Chung Lâm, mà là cậu! Giờ cậu đã biết, một tiếng “ca” cũng không gọi nổi đúng không?”
Nói ra rồi, tất cả… đã nói ra hết rồi
Phản ứng ấy đúng như hắn đoán, bây giờ kể cả bạn bè cũng không thể. Bất quá, trái tim lại đau như bị ai xé ra thành trăm mảnh vậy. . . . . .
Lần cuối cùng sao? Lần cuối cùng được đứng trước em, nhìn em thật lâu như thế này?
. . . . . .
Trương Phàm nhìn phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468615/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.