Từ khi bắt đầu đi làm lại, thời gian ngủ của Tiêu Chiến càng ngày càng ít, cứ thế, buổi sáng trốn học hoặc ngủ trên lớp càng gia tăng.
Điều kì lạ là dường như Tiêu Chiến cảm thấy, ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn hắn càng ngày càng lạnh đi. Thật sự đáng sợ mà...
Mà Tiêu Chiến cũng đã về lại chỗ ngồi của mình, Uông Trác Thành thì càng ngày càng thấy thằng bạn mình thật sự GAY lắm rồi!
Một ngày, Uông Trác Thành bực mình đi ngang qua Tiêu Chiến, không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Tiêu Chiến mất hứng khi mình vẫy tay nhưng Lão Thành lại bơ triệt để, hắn bĩu môi chạy đến khoác vai cậu.
" Mới bị đá hay sao? Mặt như đống phân thế! "
" Hừ! "
Quái. Không thèm phản kháng?
" Làm sao thế đại ca của tôi! "
" Mày đi tìm Nhất Bác của mày đi. "
Trác Thành bỏ đi trước, mặc kệ Tiêu Chiến đứng ngẩn người ở đằng sau.
Chốc lát mặt Tiêu Chiến méo mó vì cười đến bán mạng, hắn chạy đến sau lưng cậu, lời nói vì cười mà có chút không rõ ràng, đại khái thì...
" Thì ra là ái phi ghen à, thôi mà, gần đây Trẫm quên ân sủng ngươi,làm ngươi cô quạnh một mình trong căn phòng trống! Trẫm thật có lỗi... thôi đêm nay trẫm qua hầu hạ cho giấc ngủ ái phi được an nhàn hơn, ái phi xem có được hay không? "
Mặt Trác Thành bây giờ đen cực kì đen, thằng bạn mình thật sự là não có vẫn đề.
" Mày bị điên à, tránh xa tao ra một chút. "
Hai người một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096525/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.