Vương Nhất Bác trầm mặt một hồi lâu mới lên tiếng.
" Sao cậu không nghĩ mình học tốt lên một chút mẹ cậu sẽ tốt hơn? "
Tiêu Chiến đã ngà ngà say, hắn ngửa đầu ra phía sau, cười chế giễu.
" Tôi biết thực lực của bản thân đã là một thằng không ra gì, nếu tôi học lên cao có ích sao, với sức khỏe của mẹ tôi liệu có lo cho tôi ăn học được, trong khi tôi còn có một đứa em gái.
Tôi luôn cố tỏ ra mình là một đứa hư hỏng để bị nhà trường đuổi, còn hơn tự mình muốn nghỉ học, vì tôi biết mẹ rất muốn tôi giống những đứa trẻ khác, không tự ti về hoàn cảnh của chính mình. "
Tiêu Chiến nói tiếp.
" Là cậu không biết, mẹ tôi bị thoái hóa tủy rất nặng, mỗi năm phải chạy chữa biết bao nhiêu là tiền tài, nếu không phải tôi tìm được việc làm ở Bar, còn phải nói dối mẹ là khuân vác bình thường, mỗi đêm nếu không phải giả vờ trốn qua nhà A Thành để đi làm thì nửa đêm đợi mẹ ngủ cũng trốn đi. Vậy lấy tiền đâu ra mà đóng học phí cho em gái tôi cùng tiền chạy chữa cho mẹ tôi? "
" Nếu không phải hoàn cảnh, tôi cũng muốn mình là một người được người khác ngưỡng mộ hơn là ghen ghét. "
Nói đến đây, Tiêu Chiến càng căm hận người được gắn cái mác là Cha hắn kia! Thật đáng hận.
Chợt cảm thấy hơi ấm bao bọc xung quanh, Tiêu Chiến ngây người.
" Chỉ cho mượn một chút. "
Vòng tay Vương Nhất Bác ngay lúc này lại thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096526/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.