Đến lúc hồi cung đã buổi trưa ngày hôm sau.
Đầu Tạ Doãn vẫn còn đau, chỉ mơ hồ nhớ đêm qua đã giải vây cho Ngôn Băng Vân, còn về việc say rượu có hành vi gì vượt phép không, có nói lời gì thất lễ không, hắn đã quên sạch, che che giấu giấu hỏi Ngôn Băng Vân cả một đường.
Ngôn đại nhân đỏ mặt bảo không, bị hỏi đến phiền, giận đến mức kề dao vào cổ đối phương.
"Còn hỏi nữa là chém ngươi đấy."
Tạ Doãn giơ tay trước ngực đầu hàng, vội nói, "Không hỏi nữa không hỏi nữa, ngươi bỏ dao xuống đã, đao kiếm không có mắt, cẩn thận làm mình bị thương."
Ngôn Băng Vân tức muốn hộc máu, vùi đầu đi trước không để ý đến hắn nữa.
Thật ra nói đến chuyện này thì Tạ Doãn cũng ấm ức lắm mà, rõ ràng tối hôm qua người thương tâm khổ sở nhất là hắn, nhưng chẳng biết vì sao đối phương lại giận dữ thế, đòi an ủi một chút cũng khó.
◇◇
Văn thư của Ám các lại xếp thành núi, Thập Nhất chỉ có phân loại sắp xếp tấu chương mà lục bộ gửi lên thôi đã tốn cả buổi sáng.
Thật ra cũng toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Tạ Doãn rảnh rỗi không có việc gì thì lật xem, đến chuyện thủ vệ cung nào đó nhận mấy thỏi bạc của nương nương nào đó, nghi ngờ có liên quan đến việc kết bè kết đảng mưu đồ cũng muốn y làm chủ.
Tạ Doãn không nhịn được cười: "Ngươi làm các lão lâu rồi, cũng chẳng khác gì mấy đại nương giải quyết chuyện nhà quê cãi nhau."
Ngôn Băng Vân ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-doan-ngon-hem-o-y/218318/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.